Chương trước
Chương sau
Nước hoa hương gỗ luôn thiếu vị ngọt, may mắn là hương vani dày nặng bên trong hòa quyện với một chút muối biển theo gió, "đậu" trên da, mặn một chút, mơn man một chút. Bột ca cao rất nhẹ tráng lên da, kích thích khứu giác. Mùi gỗ tuyết tùng hiu hiu đưa đẩy. Kiều Vũ Tụng thấy vui mừng, lúc theo Tống Vũ Tiều về nhà, xức nước hoa tươi mát này mang đến cho người thưởng thức cảm giác ngọt ngào và thư thái.
Hy vọng, mùi hương ngọt ngào nhưng không béo ngậy này sẽ khiến Tống Vũ Tiều cảm thấy anh rất ngon. Không giống như Tống Vũ Tiều - Kiều Vũ Tụng nhiều lần không nhịn được cười khi hôn Tống Vũ Tiều. Biến hóa trên người Tống Vũ Tiều thay đổi rất nhiều. Tuy rằng dịu dàng hơn, nhưng vẻ lạnh lùng còn sót lại trên làn da, dường như cậu luôn cố gắng hạ thấp nhiệt tình của chính mình.
Mùi thịt nướng còn sót lại trong miệng khiến Kiều Vũ Tụng khó chịu, nước bọt từ sự hòa quyện giữa răng môi cũng đủ để cuốn trôi làn khói nặng nề đó. Anh nâng mặt Tống Vũ Tiều, nhưng tay anh thật sự rất thừa thải, cho đến khi anh tiến lại gần và vô tình chạm vào mắt kính của cậu, làm lộ ra sự phấn khích và lo lắng của anh.
Kính mắt trượt đến chóp mũi Tống Vũ Tiều trông hơi đơ, nhưng lại đáng yêu hơn. Kiều Vũ Tụng đặt tay lên vai Tống Vũ Tiều, anh không thể tìm thấy nhịp điệu hô hấp bình thường vốn có. Thấy Tống Vũ Tiều cố gắng hôn mình lần nữa, Kiều Vũ Tụng tháo mắt kính cậu xuống.
Tống Vũ Tiều ngược lại chần chừ.
Kiều Vũ Tụng cầm mắt kính trong tay, nhìn cậu không đeo kính từ khoảng cách gần như vậy, trái tim đang đập thình thịch càng thêm bối rối. Tâm trí hoảng loạn, cơ thể anh cũng vậy, miệng anh ướt át khi hôn, nhưng khi anh muốn nói, miệng lưỡi lại trở nên khô khốc.
"Tiểu Tiều..."Đầu ngón tay của Kiều Vũ Tụng chạm nhẹ vào mặt cậu, Một lần cảm giác chân thực khiến Kiều Vũ Tụng hoảng hốt một hồi.
Tống Vũ Tiều tháo kính xuống lại hiện nét non nớt, dịu dàng của tuổi trẻ, các đường nét trên khuôn mặt cậu được điêu khắc cẩn thận theo năm tháng, như thể quá khứ và hiện tại chất chồng lên nhau, nhắc nhở Kiều Vũ Tụng lần nữa, đây chính là thiếu niên năm anh 17 tuổi yêu không được, yêu không nổi. Mà giờ phút này, thiếu niên năm đó lại nắm chặt làm nhăn áo sơ mi của anh.
"Lúc trước không nghĩ đưa anh về đây...." Hơi thở Tống Vũ Tiều nóng rực, giống như một tầng sương mù mỏng, che phủ ở trên môi Kiều Vũ Tụng "Em không chuẩn bị cái gì hết..."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp, khuôn mặt vốn đã nóng bừng của anh bỗng trở nên nóng hơn. Anh không thể hiểu hết ý tứ trong lời nói của Tống Vũ Tiều, nhưng lúc này không cần dè dặt hay thận trọng nữa.
Đang lúc anh luống cuống cắn môi, nụ hôn của Tống Vũ Tiều lại dán lên môi anh.
Giống như anh đã hoàn toàn hiểu, mà giống như anh không cần hiểu nữa, Kiều Vũ Tụng lập tức đưa tay ôm cổ Tống Vũ Tiều, mở miệng chào đón nụ hôn, đồng thời chính mình cuồn cuộn nóng bỏng dò lưỡi vào khoang miệng Tống Vũ Tiều.
Hai tay Tống Vũ Tiều không ngừng đảo quanh cơ thể anh, xuyên qua lớp vải quần áo, hơi nóng trong lòng bàn tay có cảm giác ướt át, xuyên thấu, dính dính vào da thịt của Kiều Vũ Tụng.
Cứ như vậy, Kiều Vũ Tụng dễ dàng bị cậu đẩy lên ghế sofa.
Tống Vũ Tiều lùa hết khối Lego vương vãi trên ghế sofa, quỳ xuống giữa hai chân anh.
Kiều Vũ Tụng trầm mê với hôn môi, không để ý tới, cho đến khi hai chân đột nhiên bị đè nén, anh không khỏi kêu lên.
"Tiểu Tiều..." Kiều Vũ Tụng vuốt ve khuôn mặt của cậu, nhìn cậu cởi thắt lưng, thời điểm dây kéo quần được kéo xuống, anh đột nhiên rõ ràng Tống Vũ Tiều định làm gì.
Kiều Vũ Tụng hoàn hồn, anh nhanh chóng đỡ lấy bờ vai sắp buông xuống, hoảng sợ nhìn cậu.
Nhìn thấy vẻ thấp thỏm và khó tin trong mắt của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều hơi giật mình, và có chút không chắc chắn. Cậu mở khóa kéo quần của Kiều Vũ Tụng và vuốt ve làn da anh. Thắt lưng và bụng Kiều Vũ Tụng một mảng nóng rực, giống như một cái lò sưởi ấm áp vào ngày đông.
"Cho em nếm thử được không?" Tống Vũ Tiều nghiên người, thì thầm ở bên tai anh "Anh Tiểu Tụng."
Đầu óc Kiều Vũ Tụng trống rỗng. Thấy Tống Vũ Tiều quỳ ở trên sàn nhà, anh không dám nhìn, vừa không dám nhìn chính mình, vừa không dám xem Tống Vũ Tiều làm cái gì. Anh nhìn lên ngọn đèn trên trần nhà, trái tim chợt thắt lại, như bị Tống Vũ Tiều nắm chặt trong tay mà vò thành một cục. Anh nhắm hai mắt lại.
Kiều Vũ Tụng không lường được tiến triển như thế này. Anh vốn tưởng tượng những người như Tống Vũ Tiều, một khi quyết định làm việc gì, nhất định phải thẳng thắn trực tiếp. Những ướt át bao quanh "anh" vào lúc này ấm áp như biển lúc thủy triều lên xuống.
Anh nhẹ nhàng hòa mình với vùng biển gợn sóng, trong chốc lát, đáy mắt anh bắt đầu ươn ướt.
Tống Vũ Tiều vùi đầu giữa hai chân anh, ngậm lấy ra vào, chập trùng lên xuống, biên độ nhẹ rất giống mèo con chơi đùa, còn Kiều Vũ Tụng bị cậu liếm láp, tâm trí như bị liếm đến mềm mại ngổn ngang.
Anh không nhịn được luồn đầu ngón tay vào tóc Tống Vũ Tiều, cảm giác mồ hôi ở chân tóc, đủ để làm ướt ngón tay anh. Tiếng rên rỉ từ cổ họng Tống Vũ Tiều liên tục đập vào trái tim anh, âm thanh đau đớn, ngọt ngào, như thể đã ăn no nhưng vẫn đói vẫn khát, làm cho Kiều Vũ Tụng trong cơn hoan lạc, nghĩ rằng Tống Vũ Tiều ăn sạch luôn cả mình thì mới thỏa mãn.

Kiều Vũ Tụng ngẩng đầu lên, hướng lên trần nhà, cầm chặt cặp kính trong tay. Sợ là anh nắm chặt đã làm biến dạng mắt kính kia, như muốn phá tan lớp ngụy trang của Tống Vũ Tiều.
"Tiểu Tiều..." Anh không nhịn được vén tóc mái Tống Vũ Tiều, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Anh nhìn Tống Vũ Tiều một cách trìu mến, thấy cậu phun nuốt thứ trong miệng, mắt anh đỏ hoe, thật đáng thương, thật tận tụy và thật háo hức. Anh vội vã nâng mặt Tống Vũ Tiều, cúi người hôn lên cái miệng khô khốc, nhưng Tống Vũ Tiều nở nụ cười trước.
Kiều Vũ Tụng nhìn cậu khó hiểu, hỏi: "Em đang cười gì vậy?"
Tống Vũ Tiều quỳ giữa hai chân anh, cầm "Tiểu Kiều" thẳng tắp ướt át, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Thật ngon."
Nghe vậy, tim Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, Tống Vũ Tiều lại vùi đầu vào, cuối cùng anh không chịu nổi mà túm tóc, ấn đầu cậu vào trong....
Sự chặt chẽ, co bóp mềm mại và co dãn từ sâu cổ họng của cậu khiến Kiều Vũ Tụng run rẩy không thể kiểm soát, thắt lưng của anh ngay lập tức được giải tỏa, anh chỉ có thể dựa vào ghế sofa, che mắt và phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng.
Dần dần, không chỉ là eo mà Kiều Vũ Tụng cảm thấy toàn thân đều bị Tống Vũ Tiều liếm láp làm tan chảy thành một vũng nước. Anh thở hồng hộc nhưng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngẫu nhiên cất tiếng rên hừ hừ ra khỏi cổ họng, như đang cấp thiết cầu cứu: "A..a... Tống Vũ Tiều ... ưm..."
Tống Vũ Tiều nghe thấy anh nỉ non, liền vòng tay qua eo anh, cổ họng đau như bị xé toạc. Cơn đau kích thích các giác quan của cậu một cách mãnh liệt, nguy cơ ngạt thở thôi thúc cậu càng nhanh hơn. Nghe Kiều Vũ Tụng càng rên rỉ, Tống Vũ Tiều càng siết chặt vòng eo của anh, ra sức phun ra nuốt vào.
"Không, không. Tiểu Tiều-" Kiều Vũ Tụng đột nhiên hoảng hốt, đôi tay yếu ớt của anh cố gắng vô ích để đẩy Tống Vũ Tiều ra, "Anh sắp bắn! A! a! Đừng-"
Dường như đã qua một thời gian dài, nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch của mạch đập sau gáy, giống như nhịp điệu đang kéo dài của anh.
Đột nhiên, tiếng nước làm anh tỉnh lại. Anh vội vàng tìm kiếm bóng dáng Tống Vũ Tiều, thấy cậu đang uống nước trong bếp, lo lắng hỏi: "Em không có nuốt phải không?"
Nghe vậy, bóng lưng Tống Vũ Tiều cứng đờ.
Thấy cậu lâu không nhìn lại, Kiều Vũ Tụng càng thêm bất an.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều quay người lại, trên mặt đỏ bừng một cách kỳ lạ cùng nụ cười có chút mệt mỏi: "Anh có hi vọng em nuốt không?"
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, lắc đầu liên tục.
Thấy bộ dạng lo lắng của anh, anh lắc đầu như trống bỏi, cậu nói: "Đừng lo, em không có nuốt đâu."
Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống và thấy mặt cậu lại đỏ lên sau khi cơn sốt giảm bớt. Anh vội vàng mặc lại quần, nhưng tay đeo dây thắt lưng không được lưu loát cho lắm.
Cuối cùng khi anh vất vả đeo thắt lưng vào, ngẩng đầu lại nhìn thấy Tống Vũ Tiều đã quỳ xuống trước mặt anh một lần nữa. Anh sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em có khỏe không?"
"Không sao." Tống Vũ Tiều nói xong liền nhíu mày, "Chỉ là cổ họng của em hơi đau."
Tim Kiều Vũ Tụng hẫng một nhịp, anh cúi xuống, đau lòng sờ vào cổ họng Tống Vũ Tiều, nhưng ánh mắt anh lại bất giác rơi vào hầu kết của Tống Vũ Tiều. Cùng lúc đó, đầu ngón tay của anh đã chạm vào hầu kết của Tống Vũ Tiều trước khi anh nhận ra, ngẩn người một lúc, sau đó xấu hổ cười "Hầu kết của em thật đẹp."
Tống Vũ Tiều khẽ mỉm cười, cầm lấy tay anh, kéo lên môi cậu hôn một cái, nói: "Em lấy cho anh quần áo rồi đi tắm? Anh có vẻ mệt mỏi rồi."
Đầu ngón tay của Kiều Vũ Tụng khẽ nhúc nhích, mỉm cười gật đầu.
Anh trông có vẻ mệt mỏi, nên ngay cả nụ cười của anh cũng dịu dàng lạ thường. Tống Vũ Tiều đứng dậy, hôn lên trán anh, xoay người rời đi.

Đợi đến Tống Vũ Tiều biến mất ở trong phòng khách, Kiều Vũ Tụng mới có thời gian chỉnh lý tâm tình của mình.
Anh lau mặt, cảm thấy mồ hôi và nhờn trên mặt, rải rác những mệt mỏi sau hoan lạc. Nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, khóe miệng Kiều Vũ Tụng lại cong lên.
Anh mở mắt, nhìn những khối Lego nằm rải rác trên mặt đất, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tống Vũ Tiều đang tìm quần áo trước tủ thì nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay lại cười cười.
Kiều Vũ Tụng cũng cười, và khi cậu quay lưng lại, anh bước tới ôm lấy cậu từ phía sau.
Cậu bất ngờ, cơ thể hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng thả lỏng. Sau đó, cậu cảm nhận rõ ràng hơi ấm trên vai phải mình, đoán là Kiều Vũ Tụng đang hôn vai cậu.
Cậu nghiêng đầu nhìn, quả thực như vậy. Dáng vẻ quyến luyến của Kiều Vũ Tụng khiến Tống Vũ Tiều có chút bất ngờ và có chút choáng ngợp. Dường như tất cả phát sinh đều là cậu xứng đáng có được. Thế nhưng thời điểm anh thực sự muốn chấp nhận, Tống Vũ Tiều lại chần chừ vì ngại.
"Ngày mai anh phải bay à?" Tống Vũ Tiều sờ sờ mặt anh, hỏi.
Kiều Vũ Tụng ậm ừ một tiếng, nói: "Nghỉ ngơi đi."
"Có đúng không?" Tống Vũ Tiều nói, giơ tay còn lại lên và cho anh xem giờ trên đồng hồ.
Nhìn thấy thời gian đã trôi qua con số 0, Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên và bật cười, "Ừ, ngày mai bay. Đi Nhật Bản."
Tống Vũ Tiều hỏi: "Vậy ngày mốt mới có thể gặp sao?"
"Tối mai anh sẽ trở lại." Kiều Vũ Tụng nói xong, anh ngượng ngùng vì sự khẩn trương, nói chậm hơn một chút: "Tối mai chúng ta gặp nhau nhé?"
"Ừm" Tống Vũ Tiều xoay người đưa quần áo cho anh, "Anh có thể gửi cho em một bản hành trình của anh, em sẽ thu xếp."
"Được rồi." Kiều Vũ Tụng cầm lấy quần áo, đột nhiên cảm thấy kỳ quái hỏi: "Gần đây em không có bận việc sao?"
Tống Vũ Tiều lúc này không muốn nghĩ nhiều đến chuyện trong đơn vị, nói: "Đi cùng với anh quan trọng hơn."
Nghe những lời như vậy, Kiều Vũ Tụng rất vui, nhưng nó không giống với tính cách của Tống Vũ Tiều, vì vậy anh không thể không nghi ngờ. Chỉ là, nếu như Tống Vũ Tiều không muốn nói, anh cạy miệng cậu ra làm gì? Dù có cạy ra được cũng đau, cũng xót mà thôi.
"Vậy anh từ chối thì bất kính rồi." Kiều Vũ Tụng cười.
Tống Vũ Tiều cũng không nhịn được cười, nói: "Ừm."
"anhđi tắm." Anh quay người lại, chưa kịp cất bước, Tống Vũ Tiều đã kéo anh vào lòng.
Anh hơi kinh ngạc, sau đó dựa vào cánh tay Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều lưu luyến hôn lên sau tai anh, chóp mũi hôn loạn trên tóc anh, chậm rãi siết chặt cánh tay.
Kiều Vũ Tụng có chút khó thở khi bị cậu ôm, thậm chí còn cảm thấy đau, nhưng anh không phản kháng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy em?"
"Không." Cơ thể hơi gầy trong vòng tay cậu, Tống Vũ Tiều càng ôm chặt anh hơn, cánh tay càng đau, cậu đang tận hưởng cảm giác thân mật đau đớn đến tột cùng là thật, chân thật, thật sự rõ ràng.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều nói: "Vì em quá yêu thích anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.