Dù bất mãn với nhận xét và thái độ của Từ Ngạo Quân, nhưng Kiều Vũ Tụng chột dạ chuyện trung tâm luyện thi, mà cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy Từ Ngạo Quân phát biểu nên anh không mãu thuẫn với mẹ mình nữa. Trong bữa tối, Từ Ngạo Quân nhận được cuộc gọi từ Kiều Chấn Hải, nói rằng 2 ngày nữa ông sẽ trở lại Nhạc Đường với đoàn quân xe máy. Trời lạnh như thế này, Kiều Chấn Hải vẫn như cũ đi xe máy về quê, Kiều Vũ Tụng vừa đau lòng liền lo lắng, nói "Tuyết rơi vẫn chưa hết, ba đi xe máy có nguy hiểm quá không?" "Không đi xe máy thì làm sao về được? Vé tàu khó mua lắm. Ai mà lúc nửa đêm ra ga mua vé? Vé máy bay đắt lắm. Tiền gấp đôi cũng chưa chắc có được chỗ ngồi." Từ Ngạo Quân đưa cho anh đĩa rau: "Nếu có hiếu như vậy, con nên học hành cho tốt. Khi con đậu đại học, không uổng công ba con làm việc vất vả quanh năm ở ngoài. Này, trung tâm luyện thi thế nào rồi? đã hỏi chưa? " Kiều Vũ Tụng lúng túng và trả lời, "Con đã hỏi, lớp học ngày mai sẽ tiếp tục." "Nhìn xem, may mà mẹ kêu con hỏi. Ăn thêm rau! Ăn nhiều đồ ăn! xương sườn đắt đòi mạng, ăn thừa sẽ không ngon. Ăn liền đi" Từ Ngạo Quân nói xong, gắp một đám giá đỗ vào bát của mình. Giá đỗ này bà trồng ở nhà, trong mấy ngày tuyết rơi. Buổi tối đi tắm Kiều Vũ Tụng nghe thấy tin tức trên TV khi đi ngang qua phòng khách. Phóng sự đề cập rằng hàng năm đội quân đi xe máy từ khu vực Tuệ Loan trở về nhà, Kiều Vũ Tụng dừng bước lại, nhìn tin tức hình ảnh. Trong bản tin, đoàn xe oai phong lẫm liệt đang trên đường, trong gió rét dữ dội, người người phong trần mệt mỏi. Xe máy của họ đều chất đầy quần áo, quà Tết đem về quê, một số người chở cả xoong nồi trên xe, khi cần dừng lại giữa đường. Một mặt, bản tin tường thuật về hành trình khó khăn và mệt mỏi của đoàn quân xe máy, mặt khác, lại báo cáo về các hành vi vi phạm khác nhau của họ. Nhiều xe chở hàng quá tải, chở người quá quy định, cả gia đình 3 người cùng trên 1 xe trở về nhà, cháu bé kẹp giữa bố mẹ, 3 người ngồi trên xe máy chen chúc nhau, bị CSGT dừng xe lập biên bản. Có lẽ do không khí Tết Nguyên đán sắp đến nên khi đưa tin phỏng vấn lao động nhập cư trở về, họ không phỏng vấn những người vi phạm nội quy, quy chế. Điều mà Ban thời sự muốn thể hiện nhiều hơn là sự vất vả khi ra ngoài làm việc và niềm vui mong được trở về quê hương đoàn tụ. "Nhìn đi, cha mẹ trên đời đều là như vậy. Thương tấm lòng của cha mẹ! Con bình thường không biết nghĩ đến cha mẹ, học hành chăm chỉ mà chỉ nghĩ đến ăn - uống và vui vẻ." Từ Ngạo Quân bất ngờ bình luận về bản tin trên TV. Kiều Vũ Tụng bối rối, nhìn tin tức phỏng vấn mới biết tại sao. Hóa ra phóng viên trong bản tin đang phỏng vấn một lao động nhập cư làm việc ngoài tỉnh. Đó là một ông bác cỡ tuổi Kiều Chấn Hải, làn da ngăm đen đầy bụi bặm và thăng trầm, gương mặt khắc khổ biểu hiện đặc biệt rõ ràng qua nụ cười. "Đi kiếm tiền a, cho con cái học lên đại học. Ha ha." Ông bác nói. Phóng viên hỏi: "Hiện tại đứa nhỏ đang học cấp ba sao?" Nhắc đến con, nụ cười trên mặt ông Bác càng rạng rỡ, giọng điệu đầy tự hào: "Dạ, năm cuối cấp, năm nay thi đại học". "Vậy thì tôi chúc cậu ấy sẽ thi đậu trong năm nay! Bác đã làm việc chăm chỉ, đi đường cẩn thận!" Ông bác trước sau đều cười, cảm kích lặp lại: "Cảm ơn, cảm ơn." "A, đây không phải là ba Thiệu Tuấn Huy sao?" Nhìn người được phỏng vấn xuất hiện trên bản tin địa phương, Chu Mỹ Kỳ hứng thú cười, "Được đó, đều lên truyền hình rồi." Nhìn thấy bố của bạn học xuất hiện trên TV, Tống Vũ Tiều cũng ngạc nhiên không kém, nhưng giọng điệu của Chu Mỹ Kỳ như sẵn sàng tìm túi hạt dưa bất cứ lúc nào, như thể vừa ăn vừa xem kịch vui, Tống Vũ Tiều không nói nên lời. Cậu cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào. Nghe vợ nói chuyện, Tống Trí Sơn hiếu kỳ nói: "Thiệu Tuấn Huy là ai?" Nghe vậy, Chu Mỹ Kỳ khinh thường liếc nhìn ông, và nói: "Ông nói, ông có quan tâm đến sinh hoạt của con mình bao giờ không? Thiệu Tuấn Huy là bạn họcTiểu Tiều! trước đây Tiểu Tiều chưa lên lớp 12, Nó ở Nhất Trung là số một!" Bị vợ trách cứ Tống Trí Sơn lẩm bẩm: "Làm sao quản được nhiều như vậy? biết Tiểu Tiều số 1 là được rồi" "Này." Chu Mỹ Kỳ chế nhạo không đồng ý, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt tán gẫu, tiến lại gần bàn ăn nói: "Ông không biết rồi, Thiệu Tuấn Huy cùng con của chúng ta có chút ân oán đây. Lúc trường Nhất Trung tiến cử học sinh đi học Đại Học, 2 vị trí xác định là Thiệu Tuấn Huy và con trai của Cục Trưởng Vạn cục quản lý Đất đai và Tài nguyên, nhưng sau khi Tiểu Tiều vào trường. Để cho an toàn, đổi Thiệu Tuấn Huy thành con trai mình. Cho nên, đứa nhỏ họ Thiệu này, làm sao không oán hận con mình đây!" Tống Vũ Tiều nhìn thấy Chu Mỹ Kỳ nói xong, đắc ý nhìn cậu, không nhịn được lãnh đạm nói: "Anh ta không có." Chu Mỹ Kỳ liếc cậu, cười nhạo sự ngây thơ của cậu: "Nó có hay không có, sẽ nói cho con sao? Ngốc quá!" Tống Vũ Tiều trợn mắt một cái, cũng lười để ý. Tống Trí Sơn khó hiểu hỏi: "Tại sao lại thay đổi như vậy?" "Vừa rồi không phải nói sao? Chỉ là để an toàn thôi!" Chu Mỹ Kỳ ghét bỏ mà bĩu môi, lại nghiêm trang giải thích. "Trại mùa đông không phải là thi đại học, là thi vì chất lượng toàn diện! Nó là đứa học vẹt, ngoài việc thi điểm tốt, cái gì cũng không.Nó giống con trai chúng ta ở chỗ nào? Cuối năm, còn được giải thưởng này, giải thưởng kia khác nhau! " Tống Trí Sơn không theo kịp suy nghĩ của Chu Mỹ Kỳ, mà còn lắc đầu thở dài nói: "Chao ôi, con nhà nghèo,chỉ vì chuyện này, kết quả lại thành ra thế này." Chu Mỹ Kỳ sau khi nghe xong không vui, nói: "Aiii, lời nói này của ông. Chẳng lẽ, con trai mình còn không xứng được đề cử đi học?" Tống Trí Sơn nói: "Vậy cũng có thể đổi con trai cục trưởng Vạn mà." Bà cười nhạo: "Hay ghê, khẩu khí thật to lớn!! Trường Nhất Trung muốn thu hồi đất ở Khu phát triển kinh tế, mở rộng tuyển sinh, mà muốn đổi con trai của Cục tài nguyên đất đai sao? Ông dám không? Trường học cũng không dám, ông hãy thương con ruột đi nha." "Vạn Cạnh Sương 3 năm liên tiếp giành được giải nhất thành phố, giải nhất Olympic Toán học, và thường nằm trong top 10 thành phố trong kỳ kiểm tra. Không bị đổi là chuyện bình thường." Nghe thấy Chu Mỹ Kỳ nói bạn bè của mình chỉ bằng phán đoán, Tống Vũ Tiều lần thứ hai không nhịn được nói lại. Chu Mỹ Kỳ có lẽ đã nhận được tín hiệu Tống Vũ Tiều không vui, ngay lập tức trả lời: "Vâng, vâng. Vì vậy, bài kiểm tra là về chất lượng toàn diện." Nghe giọng điệu của bà, Tống Vũ Tiều rõ ràng không đồng ý, chỉ là để tâm đến cảm xúc của mình, thật không còn khẩu vị. Cậu bỏ bát đũa xuống, nói: "Con ăn no rồi." Trở về phòng, Tống Vũ Tiều rút pin ra khỏi bộ sạc, lắp vào điện thoại. Ngay sau khi mở điện thoại lên, cậu nhận được tin nhắn từ Vạn Cạnh Sương gửi nửa giờ trước. Vạn Cạnh Sương Thứ sáu đi xem nhà không? Căn hộ cạnh trường Cửu Trung. Tiểu Nam và tôi sẽ đi với cậu, Anh Huy và bạn gái cũng sẽ đi. Tống Vũ Tiều cau mày trả lời: Nhiều người đi làm gì? Nếu cậu không có thời gian, tôi sẽ tự đi.. Vạn Cạnh Sương: Haha, tôi có thời gian, hôm đó cũng ko có làm gì, Còn anh Huy với bạn gái ảnh là muốn tới nhìn một chút, bọn họ cũng muốn thuê phòng. Cậu muốn chia tiền thuê nhà mà. Tôi nghĩ thuê với họ cũng được (miễn là cậu không phiền). Chúng ta đều là người quen biết, cậu thuê phòng ngủ chính, bọn họ thuê phòng phụ. Tình huống trong nhà anh Huy cậu cũng biết rồi." Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, cũng có lý. Cậu ít kinh nghiệm xã hội, hơn nữa tuổi còn nhỏ, đi theo người môi giới, rất dễ bị bên kia coi thường. Có Vạn Cạnh Sương cùng Thiệu Tuấn Huy ở đây, ít nhất có nhiều người. Hơn nữa, Thiệu Tuấn Huy lớn hơn một chút, đã là người trưởng thành 18 tuổi. Cậu đồng ý với Vạn Cạnh Sương, nói lời cảm ơn, hai người hẹn địa điểm gặp mặt vào thứ Sáu, sau đó sẽ cùng nhau đi xem nhà. Kỳ nghỉ đông ở trường trung học vốn đã ngắn, đến học kỳ cuối cùng, nó còn ngắn hơn. Cửu Trung là một trường trung học phổ thông bình thường ở thành phố Nhạc Đường, nhưng trường lại có "tinh thần đấu tranh" khó hiểu đối với học sinh, quy định học sinh cấp ba trở lại trường vào ngày thứ bảy của năm mới để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Kỳ nghỉ đông bắt đầu, bão tuyết đến, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào những việc khác. Trước khi kết thúc học kỳ, học sinh trường Cửu Trung đã bùng nổ trên mạng. Tết Nguyên Đán đang đến gần, "chủ đề cũ" nhập học được khơi lại, trên các diễn đàn, hội nhóm đầy những tiếng nói bất bình của học sinh. Chu Hanh: Trường Nhất Trung sẽ không đi học lại trước ngày 15, vì vậy mọi người bình tĩnh. Hoàng Tân Phàm: Haha, giống như nếu chúng ta bắt đầu nhập học sớm hơn trường Nhất Trung một tuần, chúng ta có thể tham gia nhiều kỳ thi hơn họ. Lãnh đạo trường học sao lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Học sinh của mình thế nào còn không biết à?" Chu Vựng: Mẹ nó, tôi vẫn chưa hoàn thành bài tập về nhà của mình! Chu Hanh: Haha, chưa làm xong thì có sao không? Linh Đạo An: Trường học cũnglà muốn tốt cho chúng ta. Tết xong, bạn còn làm gì ở nhà? Bạn có muốn nghe ba mẹ cằn nhằn không? Hoàng Tân Phàm:【 ?】 này là giác ngộ, là điểm mấu chốt của bài kiểm tra. Kiều Vũ Tụng nhìn vào lịch sử trò chuyện nhóm một lúc lâu, đọc những gì lớp trưởng nói, trong lòng có ý tán thành. Sau năm mới Anh cũng muốn bắt đầu đi học sớm, để không phải nghe tiếng Từ Ngạo Quân chơi mạt chược ở nhà. Hơn nữa, việc thuê và trả truyện tranh sau khi đi học về cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Cửa hàng truyện tranh ở phía sau trường Cửu Trung, Kiều Vũ Tụng trên đường về nhà, muốn đi vào dạo một vòng. Khi các học sinh nói về việc bắt đầu đi học và Tết Nguyên Đán, Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng phải đi trả truyện tranh. Trận bão tuyết trước đây, phải trả thêm tiền trong vài ngày. Đây là chuyện bất đắc dĩ, chủ tiệm truyện tranh có thể không tính, sau đó bị chậm thêm một tuần ở trung tâm luyện thi, chắc chắn là phải trả nhiều tiền hơn. Thứ sáu, Kiều Vũ Tụng nhét tất cả những cuốn truyện tranh cần trả lại vào cặp sách của mình, định đi cửa hàng. Nếu không trả bây giờ, cửa hàng truyện tranh sẽ đóng cửa vào Tết Nguyên Đán, càng không trả nổi. Trên đường đến cửa hàng truyện tranh, Kiều Vũ Tụng suy nghĩ phải thuê thêm một vài cuốn để đọc trong dịp Tết Nguyên Đán, nếu không sẽ rất nhàm chán. Chỉ là, không biết có tác phẩm nào mới của Yukiko Noda không? Anh rất thích phong cách vẽ tranh và phối màu của họa sĩ hoạt hình. Nhìn vừa thoải mái lại hiện đại, nội dung truyện cũng rất hay. "Ê! Đã lâu không gặp!" Kiều Vũ Tụng đang nghĩ xem nên thuê truyện tranh gì, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Kiều Vũ Tụng giật mình, quay đầu lại và nhìn thấy Tạ Vĩnh Tường đang đuổi theo mình, trong lòng giật thót. "Chào." Anh duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Tạ Vĩnh Tường cười nói: "Đi cửa hàng truyện tranh hả?" Kiều Vũ Tụng gật đầu và phát hiện ra cậu ta có một cái mụn đỏ mọc ở giữa lông mày, vầng trán càng thêm anh khí. "Này, tôi cũng vậy. Tuyết rơi vài ngày trước, phải mất vài ngày để trả lại. Nick không nên tính thêm tiền, đúng không? Không thể trả sách trong trời tuyết mà." Cậu ta lười biếng nói, chắc chắn là vậy rồi. Kiều Vũ Tụng cười nói, "Tôi cũng nghĩ vậy." "Lần trước tôi giới thiệu cuốn"Không có đáp án" cậu đã đọc chưa?" Tạ Vĩnh Tường hỏi. "Tôi có đọc, nó khá hay." Kiều Vũ Tụng nói dối. Anh không quan tâm đến truyện tranh trinh thám, bởi vì anh ấy không thể theo kịp suy nghĩ và logic của nhân vật chính, cảm thấy cái bộ truyện tranh kia rất tẻ nhạt. Tạ Vĩnh Tường nói một cách tự hào: "Thật sao? Tôi nghĩ Watanabe thông minh, nhưng anh ấy quá kiêu ngạo. Nếu không có hào quang của nhân vật chính, anh ấy đã bị loại khỏi cuộc chơi. Hoặc Iwaki mạnh mẽ hơn, cậu nghĩ sao?" Watanabe và Iwaki lần lượt là nam chính và nam 2 trong truyện, nếu có điều gì trong truyện này có thể thu hút Kiều Vũ Tụng có lẽ chính là sự đồng cảm và "Tương ái tương sát" chí lớn gặp nhau của hai người họ. Anh không biết ai trong hai người thông minh hơn, sau khi suy nghĩ, anh nói, "Tôi cũng thích Iwaki hơn. Anh ta có tính cách tốt hơn Watanabe." "Vậy à?" Tạ Vĩnh Tường có lẽ không muốn thảo luận về tính cách, nên phóng đại chất vấn. Về vấn đề này, Kiều Vũ Tụng chỉ có thể cười xấu hổ. Hai người nói mãi, cũng đi đến cửa hàng truyện tranh "Bạn có thể". Chủ tiệm là Nick, một ông chú có bộ ria mép và cơ bắp cuồn cuộn, vào mùa hè, chú thích mặc áo ba lỗ để khoe thân hình săn chắc. Trước khi Kiều Vũ Tụng học trung học, anh không biết về cửa hàng truyện tranh này. Anh ta thường đến cửa hàng khác, gần nhà mình hơn. Kiều Vũ Tụng phát hiện nơi này khi học năm nhất trung học. Đó là một sự tình cờ - chiều hôm đó, tan học anh theo Tạ Vĩnh Tường về, đi vào tiệm này. Kiều Vũ Tụng thừa nhận trước năm lớp 12, anh chọn cửa hàng truyện tranh này là vì Tạ Vĩnh Tường Tuy nhiên, từ khi "Bạn có thể" đặc biệt dành một kệ cho truyện tranh đam mỹ, Kiều Vũ Tụng đến đây không còn vì Tạ Vĩnh Tường nữa. Không phải vì truyện tranh đam mỹ thu hút sự chú ý của Kiều Vũ Tụng, vì anh đã xác nhận một chuyện. "Này, không phải lần trước chú nói có tác phẩm mới của Ryutaro Nakanishi sao? Tại sao lại không có?" Tạ Vĩnh Tường không vui, đi đi lại lại trước giá sách. Nick đánh số cuốn sách mới phía sau quầy và cười nói, "Cửa hàng kinh phí có hạn." Tạ Vĩnh Tường đặt cuốn truyện tranh định mượn trước mặt Nick để đăng ký, liếc nhìn cuốn sách mới trên quầy, và bất mãn nói: "Đã vậy còn muaYukiko Noda?" " Đam mỹ cho thuê nhanh mà. Từ Trung Quốc đến phương Tây đều thích, tại cậu ít xem thôi." Nick giải thích với một nụ cười. "Hai người đàn ông nói chuyện yêu đương, chán chán ngán ngán, buồn nôn chết thôi." Tạ Vĩnh Tường nhăn mũi chán ghét, nói với Kiều Vũ, "Này, cậu thấy đúng không?" Kiều Vũ Tụng vẫn luôn không lấy truyện tranh trong cặp ra, nghe vậy nhàn nhạt cười cười. Tạ Vĩnh Tường còn chưa vừa lòng, sau khi thuê truyện tranh mới, đã buồn bực bỏ đi trước. Xác nhận cậu ta đi rồi, Kiều Vũ Tụng mới đem truyện tranh đặt ở trên quầy. Anh quay lại và lấy tác phẩm mới của Yukiko Noda trên giá sách, đứng ở quầy đăng ký. Trong khi Kiều Vũ Tụng vùi đầu viết chữ, Nick trêu ghẹo nói: "Aiii, thất tình sao?" Kiều Vũ Tụng dừng lại, ngẩng đầu lãnh đạm liếc nhìn chú ta một cái, "Cái gì?" "Thích trai thẳng, không đáng đâu. Dù bẻ cong thành công, cả gia đình người ta cũng không buông tha cho cậu, tội gì chứ?" Kiều Vũ Tụng vẫn giả vờ không hiểu và nói, "Tôi không biết chú đang nói cái gì." "Này, cái này." Nick mở một trong những truyện tranh do Kiều Vũ Tụng trả lại, chỉ vào bảng phân cảnh của một nhà tắm công cộng, "Cảnh tập thể này, có hứng thú không? Chỗ chúng ta cũng có." Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng giật mình và thốt lên: "Làm sao có thể?" Thành công gợi hứng thú của anh, Nick cười ha ha nói: "Cậu thực sự nghĩ truyện tranh chỉ là tưởng tượng? Thật sự đó! trên đường Giải Phóng có hai chỗ. Như thế nào, cảm thấy hứng thú không? Dẫn cậu đi dạo." "Tôi không có hứng thú." Kiều Vũ Tụng đăng ký xong, cất truyện vào túi rồi xoay người rời đi. Tống Vũ Tiều dừng lại giữa tiếng cười nói rôm rả của đám bạn, kinh ngạc nhìn Kiều Vũ Tụng đang tiến lại gần. Anh bước ra khỏi cửa hàng truyện tranh với khuôn mặt lạnh lùng, khiến Tống Vũ Tiều rât ngạc nhiên. Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng hoàn toàn không phát hiện cậu, cho dù Tống Vũ Tiều nhìn anh, khi họ tiến lại gần hơn, anh đi lướt qua Tống Vũ Tiều. Cậu hiếm khi nhìn chằm chằm vào ai đó, cau mày khi thấy Kiều Vũ Tụng không nhận ra mình. Nhìn theo bóng lưng xa xăm của Kiều Vũ Tụng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. "Tiểu Tiều, làm sao vậy?" Tạ Ức Nam phát hiện Tống Vũ Tiều đang lơ đãng. Tống Vũ Tiều nhìn bạn bè đi xem nhà với mình, ánh mắt bọn họ vừa tò mò vừa quan tâm, thẳng thừng: "Không có gì, nhận lầm người."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]