Một phút trước, bên ngoài cabin bầu trời vẫn còn xanh ngắt, ánh nắng chói chang khiến sắc trời trong suốt.
Nhiều hành khách chọn cách che nắng kín mít, ánh nắng còn sót lại tràn ngập vài ô cửa sổ nhỏ.
Khi máy bay hạ xuống, thân máy bay chìm vào lớp mây dày, ngoài cửa sổ trở nên mờ mịt một mảnh, sâu bên trong đám mây, không có phương hướng.
Tiếp viên tưởng một lần nữa nhắc nhở hành khách mở tấm che, tiếp viên mới đi theo đoàn tiếp viên tuần tra khoang phổ thông. Còn Kiều Vũ Tụng sắp xếp đồ đạc như bình thường.
"Sư huynh, anh bay thời gian bao lâu rồi?" Thanh niên tuần tra khoang trở về, nhỏ giọng hỏi.
Kiều Vũ Tụng liếc cậu một cái, đáp: "Sáu năm."
"Sáu năm? !" Thanh niên trợn tròn cặp mắt.
Lần này, Kỷ Vi Ny và Kiều Vũ Tụng lại bay cùng chuyến. Nhìn thấy người mới vừa đến ồn ào, Kỷ Vi Ny cười nói: "Chưa thấy sao? Anh Kiều em, ba mươi rồi."
"Ba...ba mươi?!" Đôi mắt cậu sợ cho không thể trợn lớn hơn nữa.
"Nhìn cậu ta xem." Chu Tuyết Lỵ không nhịn được cười, nháy mắt với Kỷ Vi Ny, "Vừa mới cất cánh, cậu ấy vui vẻ nói với Tiểu Kiều rằng Đằng Lập Quân đang ngồi ở khoang hạng nhất, Tiểu Kiều thậm chí còn không chớp mắt. Cậu ấy quay lại nói thầm với tôi, nói: anh Kiều thật cao lãnh, có đại minh tinh ở đây cũng không kích động."
Mặc cho thanh niên đỏ mặt vì xấu hổ, Kỷ Vi Ny vẫn cười nói: "Thằng nhỏ ngốc. Anh Kiều em lúc bay tuyến quốc tế tại Tích Tân, đừng nói là Đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngu/899455/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.