Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Quả nhiên họa là từ ở miệng mà ra.
Giải Ý cùng bọn họ trao đổi với nhau xong, liền không thoát thân ra được nữa, đành phải theo những người Tây Dương này làm “thông dịch”.
Qua một phen câu thông, dẫn đầu đoàn người là một quý tộc, tự giới thiệu là hầu tước Edward.
Giải Ý liền nói lại với Tưởng Ngọc Sanh.
Tưởng Ngọc Sanh vội vã khách khí mà khom người ôm quyền với người nước ngoài kia: “Thì ra là Ed tước gia, đây là Lý đại nhân tri phủ bản thành.”
Lý đại nhân vội vã tự báo họ danh: “Lý Dương.”
Giải Ý liền phiên dịch lại.
Hầu tước tất nhiên là lớn hơn tri phủ nhiều, Lý Dương chấp lễ khom người.
Bọn họ ở chỗ này khách khách khí khí, làm xong lễ tiết ngoại giao, Ninh Giác Phi nghe mà sốt ruột, dùng tiếng Anh hỏi hai người đi theo: “Các anh từ chỗ nào tới?” (*)
Hai người vừa nghe Ninh Giác Phi cũng biết nói tiếng Anh, càng thêm kinh hỉ, vội vã tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: “Chúng tôi là đội tàu hoàng gia Anh quốc.”
Ninh Giác Phi gật đầu: “A, ai là người dẫn đầu? Là hầu tước Edward này sao?”
“Không không không, người dẫn đầu vẫn còn trên British No Georgia. Hắn là đệ đệ quốc vương, thân vương Louis điện hạ.”
“À.” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Các anh uống cà phê hay uống trà? Có xì gà hay không?”
Hai người thấy hắn đặc sản bản quốc cực kỳ quen thuộc, nhất thời bội phục sát đất, nhanh chóng nói: “Có có có, cà phê, hồng trà, xì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-ngo-tai-thi-quang-chi-ngoai/1353470/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.