Chương trước
Chương sau
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Đầu mùa xuân, dương quang tràn ngập Nam Quốc khiến nơi nơi cực kỳ ấm áp, đại thụ tất cả đều nhú mầm, thêm rễ, sinh cơ bừng bừng, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Giải Ý đứng ở trên đê biển, trước mặt bày một cái án dài, một quyển giấy Tuyên Thành đặt ở một bên, trên bàn văn phòng tứ bảo thập phần đầy đủ. Hắn đang múa bút vẽ tranh.
Hoàn thành một bức xong, hắn buông bút, chờ nét mực khô liền đặt xuống án, mỉm cười nhìn bãi cát.
Trên bãi biển mịn màng, Ninh Giác Phi đang chạy bộ. Y chạy từ đầu này đến đầu khác, liên tục không ngừng. Giải Ý đánh giá, bản thân mà chạy được phân nửa của y thôi chắc đã mệt đến nằm úp sấp luôn rồi, thế mà Ninh Giác Phi vẫn miệt mài chạy hơn nửa ngày.
Thấy hắn dừng công tác nhìn mình, Ninh Giác Phi vẫy tay gọi hắn.
Hắn chỉ là cười cười, lắc đầu.
Ninh Giác Phi cũng không ép hắn cùng nhau chạy bộ, xoay người tiếp tục chạy.
Dưới chân y, có hai chú chó phiêu lượng chạy theo, một đen một trắng, đều rất khả ái hoạt bát. Đó là hai chú chó con mà nhà Trương tẩu vừa mới sinh, lưỡng vị đại tẩu sợ bọn họ quạnh quẽ, liền ôm lại đây nuôi. Tên là Ninh Giác Phi đặt, một con tên Tiểu Bảo, một con gọi Tiểu Bối, nghe được tên thì Giải Ý phì cười một cái.
Mùng một tháng giêng, bọn họ đánh một trận thành danh tại hội thi. Giải Ý thập phần thủ lễ, muốn Ninh Giác Phi bỏ tiền ra bồi thường cái bàn gãy.
Ninh Giác Phi cười to, hào hiệp liền đưa tay lấy ngân phiếu trong áo. Còn chuyện sau này sống thế nào, cả người bọn họ tính cách cũng thoải mái, lại tin tưởng vào năng lực của mình, nên cũng không lo lắng gì.
Tưởng Ngọc Sanh thập phần thưởng thức hai người trẻ tuổi này, đứng dậy cười nói: “Giải công tử không cần đa lễ, chỉ là cái bàn mà thôi, có thể thấy được thần công cái thế của Ninh công tử, đó là vinh hạnh của nó, còn cần bồi thường cái gì? Công tử làm như thế, đó là coi thường lão phu.”
“Cái này….” Giải Ý cảm thấy khó xử. “Phá hư, theo lẽ thì phải bồi thường.”
Cái bàn gỗ lim nạm vàng giá trị thực sự xa xỉ, không thể như cường đạo, đập bể bàn nhân gia rồi nghênh ngang ra đi, còn nói là anh hùng khí khái gì gì đó được.
Tưởng Ngọc Sanh nhìn hắn, nhịn không được cười không ngừng: “Như vậy đi, Giải công tử, nếu như ngươi cảm thấy khó xử, vậy ngươi vẽ hai bức họa bồi thường cho ta?”
Giải Ý vừa nghe liền gật đầu lập tức: “Được, tại hạ tài sơ học thiển, tín bút đồ nha, mong Tưởng công không chê, nhất định tỉ mỉ mà vẽ.”
Tưởng Ngọc Sanh lập tức nói: “Giải công tử tài trí hơn người, bút pháp sinh hoa, vừa nãy chỉ như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chỉ thấy được một phần tài năng. Lão phu thực tâm ngưỡng mộ, nếu có thể được công tử vẽ cho vài bức, lão phu thật sự thập phần kinh hỉ.”
“Không dám nhận.” Giải Ý ôm quyền khom người, vô cùng khách khí.
Lúc này, vị thương nhân khác bên cạnh Tưởng Ngọc Sanh cũng lên tiếng: “Giải công tử, lão phu cũng muốn nhờ người vẽ cho vài bức tranh.”
“Đúng vậy, Giải công tử, tại hạ muốn nhờ ngài vẽ một bức tranh treo trung đường…”
Trong lúc nhốn nháo, có người còn lấy tiền ra đặt cọc trước cho Giải Ý.
Giải Ý không nghĩ cục diện lại diễn ra thế này, nhất thời ngẩn cả ra.
Tưởng Ngọc Sanh ở một bên hòa ái cười nói: “Mọi người đừng chộn rộn như thế, các ngươi nhao nhao như vậy, làm sao Giải công tử nhớ hết được? Như vậy đi, mới tất cả mọi người đến thương hội đăng ký cho Lâm tổng quản, sau đó Lâm tổng quản bàn bạc cùng với Giải công tử. Các vị thấy thế nào ?”
“Được, được, tự nhiên là nghe Tưởng công phân phó.” Mấy vị đại thương nhân lúc này mới lúc này mới mỉm cười ngồi xuống.
Ninh Giác Phi không nghĩ tới một quyền đập xuống lại đập ra một cái tài lộ, ở một bên cười không dứt.
Văn nhân thi xã xung quanh đố kị đến mắt lóe tia lửa, nhưng có chút người biết thời biết thế, ào tới muốn bái Giải Ý vi sư.
Giải Ý lập tức khước từ: “Huynh đệ tuổi trẻ kiến thức nông cạn, không dám nhận bừa đệ tử, thứ lỗi thứ lỗi.”
Những cuộc tỷ thí sau đương nhiên chẳng còn gì hay để nhìn, bọn họ cũng không muốn đứng ở đây làm kiểng, khiến bản thân xấu hổ, vì vậy liền hướng Tưởng Ngọc Sanh cùng các vị phú thương cáo từ, đi ra cửa.
Ninh Giác Phi cười đến ngửa tới ngửa lui, nhìn hắn: “Quả nhiên văn nhân lợi hại, vài nét bút đã làm làm cho người ta á khẩu.”
Giải Ý mỉm cười: “Thánh nhân nói qua: Thượng sĩ sát nhân dùng bút viết, trung sĩ sát nhân dùng đao, hạ sĩ sát nhân dùng đá đập. Chúng ta là người thượng đẳng, tự nhiên là dùng bút, không cần dùng miếng ván.”
Ninh Giác Phi bật cười: “Hay nhỉ, anh đang cười nhạo em, phải không?”
“Tuyệt không có ý này.” Giải Ý nghiêm trang đáp. “Huynh đài nghìn vạn lần đừng nghĩ thế.”
Ninh Giác Phi cùng hắn đấu võ mồm dường như chẳng bao giờ thắng, lúc này cũng không nói gì thêm, cùng hắn đi dạo loanh quanh khắp nơi, tới những hội chùa chơi hơn nửa ngày, ăn một đống đồ ăn vặt. Mua thêm một chút đồ đặc sản địa phương, chuẩn bị trang trí một chút nhà mình.
Qua mấy ngày, Lâm tổng quản của thương hội tìm tới nhà, lấy ra một trang giấy thật dài, giấy ghi chi chít tên những người cầu chữ, phía dưới ghi rõ tranh gì, chữ gì, cỡ thế nào, yêu cầu thế nào, có ghi cả tên mình lẫn tên người muốn tặng, chú ý kiêng kỵ cái gì, người mua là dạng người gì, làm nghề gì, tính cách như thế nào, mọi thứ đều rõ ràng ngăn nắp. Giải Ý nhìn thấy thế, liên thanh cảm tạ, nghĩ thầm người này quả là một nhân tài trợ lý xuất sắc.
Lâm tổng quản cười cười khiêm tốn vài câu, đưa ra ngân phiếu năm nghìn lượng đặt cọc, rồi rời đi.
Ninh Giác Phi cười nói với Giải Ý: “Anh rốt cuộc là thành bộ tộc SOHO (1) nhỉ?”
Giải Ý cầm tờ ngân phiếu, có chút xuất thần, rồi mới nói: “Mẫu thân anh là hoạ sĩ quốc hoạ, thuở nhỏ muốn bồi dưỡng anh, buộc anh khổ luyện kiến thức cơ bản, nếu không viết chữ đẹp hay vẽ tốt, sẽ bị phạt nâng nghiêng mực đứng, có khi bị đứng tới mấy giờ liền, cứ luyện như thế mãi. Bất quá, em trai anh bị phạt là chạy ngay, kiên quyết không bằng lòng học, khiến mẹ anh rất bất đắc dĩ. Lớn lên, đại khái trong anh như hình thành tâm lý phản nghịch, tuy vẫn luyện tập tranh chữ, kỳ thực len lén mà học vẽ phong cách Tây Âu, sau lại thi vào học viện mỹ thuật, cũng là đi theo con đường tranh sơn dầu Tây Âu, khiến mẹ anh tiếc nuối vô cùng. Không nghĩ tới, lạc bước cổ đại lại khiến bà như nguyện, con trai bà rốt cuộc dựa vào tranh chữ kiếm ăn.” Thanh âm hắn rất nhẹ, vẻ mặt tưởng niệm, đặc biệt ôn nhu.
Ninh Giác Phi nhìn hắn, chậm rãi dựa vào, ôm lấy hắn: “Không có việc gì, ở bên kia anh chỉ là người mất tích, mẹ anh còn có có hi vọng, tạm thời chưa đến mức thương tâm.”
Giải Ý hơi gật đầu, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, vô cùng thân thiết mà chạm nhẹ vào mặt y, cử động thập phần tự nhiên. Hắn ôn hòa nó: “Anh không có gì, chỉ là nhất thời có chút cảm khái mà thôi.”
Ninh Giác Phi cười rộ lên, liền không an ủi nữa.
Từ đó, Giải Ý liền ngày ngày vẩy mực, vẽ tranh, viết chữ, từ sớm bận rộn đến tận tối. Căn cứ yêu cầu bất đồng của khách nhân, hắn cái gì cũng vẽ, nhân vật, sơn thủy, hoa điểu ngư trùng, sau đó phối với một bài thơ nho nhỏ bên cạnh, tự nhiên đều là đạo văn đại tác phẩm văn học cổ Trung Hoa cả, tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng rất vui.
Ninh Giác Phi liền bắt đầu rèn đúc thân thể, khí lực dần dần cường kiện.
Buổi tối, hai người hơn phân nửa sẽ mây mưa thất thường, tận tình cuồng hoan.
Ninh Giác Phi vốn là tuổi trẻ, lại mới biết tư vị hoan hảo cùng nam tử, thể nghiệm tình thú vui sướng cùng với cảm giác ôm nữ tử bất đồng, tất nhiên là muốn ngừng mà không được.
Giải Ý thấy trong lòng y đã mất bóng ma chuyện cũ, tự nhiên cực kỳ hài lòng, liền dung túng y.
Trong lúc ấy, trong thành không hề ít thi xã bình thường phái người mời bọn họ đi tham gia tụ hội, đàm thơ, viết văn. Giải Ý mượn cớ bận rộn, đa số chối từ.
Ngày ngày hai người đều sống rất hoà thuận vui vẻ.
Ngày hôm đó, Giải Ý thấy khí trời tốt, liền cùng Ninh Giác Phi đem kỷ án ra ngoài. Hắn trên đê vẽ tranh, Ninh Giác Phi chạy luyện võ trên bờ cát, hai người thỉnh thoảng liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy rất khoái trá.
Ninh Giác Phi luyện xong chương trình ngày hôm nay, liền ngừng lại, đi tới bên người Giải Ý, nhìn trên bàn hắn đầy tranh đầy chữ. Bên là một bức sơn thủy, khí thế bàng bạc, vách đứng ngàn thước, giữa có một con thuyền buồm nho nhỏ xuôi dòng. Bên cạnh có một bài thơ ngắn.
“Thiên Môn trung đoạn Sở giang khai
Bích thủy đông lưu chí thử hồi
Lưỡng ngạn thanh sơn tương đối xuất
Cô phàm nhất phiến nhật biên lai.” (2)
Xem xong, y cười nói: “Anh vẽ cao sơn bên đại hải, thực sự là xuất thủ bất phàm.”
Giải Ý cũng cười, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nghe được trong thành có tiếng chuông nặng nề vang lên. Thanh âm nặng nề kéo dài, một tiếng tiếp một tiếng, hiển nhiên có đại sự phát sinh.
Hai người liếc nhau một cái, Ninh Giác Phi trầm giọng nói: “Đi, đi xem.”
END 11
Mục lục
(1) SOHO: Small Office (and) Home Office. Hiểu như hành nghề tự do, tự làm tự quản lý, không cần công ty, văn phòng, chỉ cần xong việc có tiền là được.
(2) Bài thơ “Vọng Thiên Môn sơn” của Lý Bạch
天门中断楚江开,
碧水中流自此回.
两岸青山相对出,
孤帆一片日边来.
Dịch thơ của Bùi Khánh Đản:
Sở Giang cuồn cuộn núi phân đôi
Dòng nước về đông trở lại rồi
Trên bến non xanh hai phía đối
Cánh buồm đi đến tự bên trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.