Mạnh lão bà tử băng bó vết thương giúp bốn người, Mạnh Thanh La ngồi ở bên cạnh Dương thị an ủi nàng ta, xem ra Dương thị tức giận thật sự, nàng ta xoay lưng về phía Mạnh Thanh La cúi đầu lau nước mắt, xem tình trạng này thì có lẽ không dễ dỗ dành rồi.
Mạnh lão gia tử cũng ngồi ở xa xa chỉ ngón tay về phía Mạnh Thanh La một chút, lại không nói thêm cái gì nữa.
"Ây da, nương, con chỉ là lo lắng cho đại bá và gia gia gia thôi mà...Người đừng tức giận nữa, sau này con cũng không dám… nữa, con đi chỗ nào nhất định sẽ xin phép người trước, người đồng ý con mới đi, được không?"
"Con mà không dám sao? Con dám đấy." Dương thị nghẹn ngào hừ nhẹ một tiếng.
"Nương, người xem, không phải con ngoan ngoãn đi theo, lại ngoan ngoãn trở lại đấy thôi, những người đó con cũng chưa đi gặp, dọc theo đường đi con cũng chưa nói một câu... Trong mắt trong lòng con chỉ có nương, có cha, có nãi nãi và gia gia của con..."
"Con chỉ biết dỗ dành nương, lúc trước con cũng nói không quay về, kết quả cũng phải ngoan ngoãn đi về theo đó thôi, nếu về mà con sống tốt nương cũng không phản đối, kết quả con thật vô dụng, bị người khi dễ đến như vậy... Nương thật đau lòng, con là do ta cực khổ nuôi lớn từng chút một, bọn họ dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì? Nương của con là ta cũng vô dụng giống như vậy, trong lòng đau thì sao chứ? Không quyền không thế, đánh cũng đánh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854073/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.