Hai người nhanh chóng bước ra khỏi căn miếu đổ nát, tiếp tục đi dưới ánh mặt trời chói chang. Dù chính nàng cũng đã từng trải nhiều, nhưng những gì nàng đã tận mắt chứng kiến lại khiến nàng chấn động. Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Mạnh Thanh La cảm thấy toàn thân như bị bao trùm bởi khí lạnh.
Rốt cuộc đây là loại thời buổi khốn khổ gì vậy? Triều đình đang làm gì? Bọn họ mặc kệ sự sống chết của bách tính sao? Cha ngốc không hiểu thế đạo, ngay lúc này ngay cả một nơi để hỏi Mạnh Thanh La cũng không có.
Đi bộ thêm chừng khoảng hai dặm đường nữa.
"Hu, hu... nương... cha..."
Bên đường văng vẳng tiếng trẻ con khóc.
Mạnh Thanh La thấy rõ ràng, hai người lớn nằm trên mặt đất không phát ra tiếng động, một nam hài khoảng ba, bốn tuổi đang nằm trên người nương nó khóc la.
…
Mạnh Thanh La nhìn xung quanh, không phát hiện có dân chạy nạn nào khác, nàng lập tức đi đến bên cạnh ba người bọn họ.
Hai người lớn nằm trên mặt đất, có lẽ là ngất đi vì đói hoặc khát.
Nếu hai người lớn đang nằm trên mặt đất đã chết, nghĩ đến cảnh tượng đã nhìn thấy trong căn miếu đổ nát, lại nghĩ đến kết cục của nam hài trước mặt… nàng rùng mình một cái, không dám nghĩ đến.
Sau khi chắc chắn không có nguy hiểm gì cho mình, cha và hai đứa bé, nàng ngồi xổm xuống đưa tay bắt mạch cho hai người kia rồi lại đảo mắt. Nữ tử đã chết được vài canh giờ, không thể xoay chuyển được gì, cũng may nam tử còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854038/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.