Đoàn người Thẩm Tín vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, La Lăng ở trong phủ cùng Cao Dương chăm sóc La Đàm, bỗng nhiên nhận được tin báo của thủ hạ, ở Thành Tây có kẻ khả nghi, La Lăng nghĩ đến Thẩm Diệu nên nhờ Cao Dương trông chừng La Đàm rồi mang thủ hạ đến Thành Tây xem xét.
Lúc La Đàm tỉnh lại trời đã tối, Bạch Lộ và Sương Giáng đang hầu hạ, thấy nàng tỉnh lại thì rất vui mừng: “Biểu tiểu thư tỉnh rồi.”
La Đàm cảm thấy toàn thân nặng nề, vén chăn lên xem chỉ thấy bên trong trung y là một đoạn vải trắng, bao bọc lấy vết thương. Bạch Lộ thấy vậy, nghĩ La Đàm sợ lưu sẹo, trấn an: “Biểu tiểu thư đại nạn không chết tất có phúc báo, hôm đó vết thương của người quả thật rất lớn, chảy rất nhiều máu dọa lão gia và phu nhân sợ hãi, mời rất nhiều đại phu đến họ đều nói hết cách, may nhờ có Cao thái y y thuật cao minh mới cứu được mạng người. Không những thế, Cao thái y còn cho một phương thuốc, chờ người lành lặn thì bôi vào, có thể làm mờ vết sẹo.”
La Đàm day day mi tâm, bỗng nhớ lại một chút, hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Bẩm biểu tiểu thư, đã ba ngày rồi.” Sương Giáng nói.
“Ba ngày?” La Đàm giật mình, đột nhiên hoảng loạn nói: “Biểu muội đâu? Đã tìm được biểu muội chưa?”
Bạch Lộ và Sương Giáng ảm đạm lắc đầu.
La Đàm lại hỏi: “Cô và dượng đâu?”
“Lão gia và phu nhân vẫn đang tìm kiếm nhưng chưa có tin tức gì, không biết tiểu thư giờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934410/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.