Tây viện Thẩm phủ, đêm nay đèn thắp suốt đêm. 
Thẩm Quý và Thẩm Vạn tò mò muốn biết Đại phòng bàn bạc chuyện gì, nhưng Thẩm Tín cho người canh cửa, một con muỗi cũng không thể tiến vào đừng nói là người. 
Trong phòng, Thẩm Khâu châm một chén trà cho Thẩm Diệu: “Muội muội từ từ nói.” 
Chuyện quân đội, vợ chồng Thẩm Tín và Thẩm Khâu đã quen thuộc, nhưng Thẩm Diệu là một tiểu thư được nuông chiều lớn lên tại kinh thành, trước giờ chưa từng được tiếp xúc nhiều, chuyện trong quân biến hóa khó lường, một số thế gia đại tộc còn không phân biệt rõ ràng, thế nhưng những lời Thẩm Diệu đạo lý rõ ràng làm vợ chồng Thẩm Tín hết sức kinh ngạc. 
“Buông bỏ Thẩm gia quân, bắt đầu huấn luyện La gia quân,” La Tuyết Nhạn nói: “Nhưng binh lính Thẩm gia đều tinh nhuệ, còn binh lính La gia…” Nói đến binh lính của phụ thân, chính La Tuyết Nhạn cũng cảm thấy tội nghiệp: “Sao có thể so với quân đội Thẩm gia?” 
“Quân đội La gia tuy là tán binh, nhưng cái được là trong sạch.” Thẩm Diệu nói: “Thẩm gia quân có nội gián, mang theo binh lính như vậy đi đánh giặc, ai biết lúc nào đang xông xáo trên chiến trường thì bị người phía sau xông ra thọc mình một đao.” 
Nghe vậy cả ba người im lặng. 
Quân đội do mình một tay gầy dựng lại có nội gián, đây là chuyện không ai muốn. 
Thẩm Tín nói: “Những điều Kiều Kiều nói, ta cũng từng nghĩ qua.” 
Thẩm Khâu và La Tuyết Nhạn đồng thời nhìn Thẩm Tín. Thẩm Tín lại nhìn Thẩm Diệu, ánh mắt tán thưởng: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934383/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.