Bên ngoài trời dần dần tối. Khi chuông đồng treo giữa Ngọa Long tự được một vị hòa thượng đánh vang lên hồi chuông cuối cùng, sắc trời đã đen như mực. Mưa tí tách nhảy nhót trên cành lá, mùi đất dậy lên lan tỏa vào trong không khí.
Thẩm Nguyệt ngồi ở trước bàn, buông tay khỏi trang sách trước mặt xoa xoa thái dương tựa hồ có chút buồn ngủ. Nha hoàn bên người thấy thế liền hỏi “Cô nương muốn nghỉ ngơi?”
Thẩm Nguyệt không nói gì, lặng lẽ mở cửa sổ. Căn phòng cách vách là phòng của Thẩm Thanh. Phòng của Thẩm Thanh cách phòng nàng không xa, giờ phút này vẫn còn sáng đèn.
“Nhị cô nương muốn ngủ cùng đại cô nương sao?” Nha hoàn chần chờ hỏi.
“Không được.” Thẩm Nguyệt có chút chán ghét xoay người:“Đi đem cửa đóng lại đi.”
Một nơi khác, trong phòng Thẩm Thanh, Thẩm Thanh đang đùa nghịch thích ý liền ách xì một cái, liếc mắt một cái ra bên ngoài:“Đã muộn như vậy......” Nàng đứng dậy:“Vẫn là nên đi nghỉ ngơi.”
Khi đi ngang qua bàn đột nhiên nhìn thấy một lư hương tạo hình rất khác biệt, hơn nữa lại còn có cảm huân hương. Thẩm Thanh thấy lạ liền cầm lên ngửi ngửi. Huân hương mùi rất thơm nhân tiện nói: “ Đem huân hương này đốt lên.”
Non nửa khắc sau, đèn đuốc trong phòng dần tắt.
Hết thảy đều yên tĩnh, trong cổ tự nơi thâm sơn cùng cốc này ngoại trừ tiếng côn trùng kêu trong đêm khuya cũng chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái ngói phát ra âm thanh giòn giã cộng thêm âm thanh thanh thúy của những giọt nước đọng rơi xuống sân.
Đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934320/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.