Chương trước
Chương sau
“Họa?”
Phùng An Ninh dướn dài cổ, nhìn tờ giấy trong tay Thẩm Diệu. Hơi sững sờ, đành tùy tiện nói:
“Ngươi thấy sao?”
Haizzz, nói thật, bốn thứ cầm kỳ thư họa. Một thứ Thẩm Diệu cũng không biết, chứ nói gì đến việc ý nhị như vẽ tranh. Cho dù cố gắng thế nào đi nữa cũng vẽ không được.
Thấy Thẩm Diệu không nói, Phùng An Ninh cũng an tĩnh lại.
Có lẽ, mọi người cảm thấy rất kỳ quái. Lúc trước, Phùng An Ninh xem Thẩm Diệu không vừa mắt. Nay, Thẩm Diệu lạnh nhạt với nàng. Nàng ngược lại càng muốn cùng Thẩm Diệu nói chuyện. Nàng cảm thấy hiện tại Thẩm Diệu, có một loại khí chất đặc biệt, không tự giác hấp dẫn người khác
Hai người đang trầm mặc, đã thấy Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh thản nhiên đi tới, Thẩm Nguyệt cười nói:
“Ngũ muội muội, trong tay cầm là mục gì vậy. Cho tỷ nhìn một cái,chưa biết chừng ta cùng đại tỷ còn có thể chỉ cho muội vài thứ”
Thẩm Thanh gật đầu:
“Đúng vậy. Tỷ và nhị muội rút được thư cùng họa, của muội là mục gì?”
Thẩm Diệu không nói. Thẩm Nguyệt cười, bước lên lấy tờ giấy trong tay nàng. Làm như vô tình nói:
“Ngũ muội đừng sợ, dù sao còn có hai tỷ tỷ ở đây. Chúng ta sẽ cố gắng chiếu cố cho muội.”
Phùng An Ninh từ lỗ mũi hừ một tiếng. Nàng tuy rằng lúc trước không thích Thẩm Diệu, nhưng cũng xem Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh không thuận mắt. Mẫu thân nàng rất lợi hại, tỷ muội trong nhà cũng nhiều. Ai rắp tâm hại người, ai tính toán nhỏ nhặt, nàng liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh nào có lòng tốt chiếu cố Thẩm Diệu chứ? Đơn giản, các nàng chỉ muốn Thẩm Diệu vụng về làm nổi bật bản thân thôi.
Quả nhiên, Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, bên kia Dịch Bội Lan nghe được, liền đứng lên cười nhạo:
“Thẩm Nguyệt, ngươi cùng nàng nói chuyện này làm gì? Chỉ sợ, dù ngươi có chỉ điểm giúp nàng, nàng cũng ứng phó không được.”
“Vẫn là, để Thẩm Diệu tự mình tỉ mỉ chuẩn bị đi.”
Giang hiểu huyên cũng cười.
Mấy ả cứ tự biên tự diễn, đường hoàng trào phúng. Mấy tiểu thư, phu nhân xung quanh nghe được,  đều làm bộ như không biết. Vẻ mặt vẫn nghiêm trang, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, âm thầm cười nhạo.
Không sai, hàng năm thời điểm kiểm tra, Thẩm Diệu luôn bị đem ra làm đề tài truyện cười. Bị cười nhạo thành thói quen. Cho dù trào phúng không phải là hành vi mà các nữ tử hiển quý nên có. Nhưng năm nào cũng như vậy.
“Đừng nói Ngũ muội như thế,”
Thẩm Nguyệt không đồng ý nói:“Ngũ muội năm nào cũng rất dụng tâm.”
Ả mở tờ giấy ra,“Ai nha” một tiếng, kinh hỉ nhìn về phía Thẩm Diệu:
“Là họa, Ngũ muội, muội cùng tỷ đều thi cùng một hạng đấy.”
Phùng An Ninh có chút không hiểu nhìn Thẩm Nguyệt, chỉ là thi cùng một mục. Có cái gì đáng kinh ngạc chứ?
Thẩm Diệu lại trong lòng lại biết rõ ràng. Có lẽ Thẩm Nguyệt cảm thấy, nàng vụng về sẽ phụ trợ cho ả ta thêm phong nghi xuất chúng. Huống chi, hôm nay còn có Phó Tu Nghi ở đây. Nghĩ đến Phó Tu Nghi, đôi mắt nàng chợt trở nên u ám.
“Ngũ muội muội tính vẽ cái gì?” Thẩm Thanh tò mò hỏi:
“Nếu không, để nhị muội chỉ điểm cho hai câu?”
Lời phát ra tràn đầy thiện ý, đem hình tượng đại tỷ trân trọng muội muội thuyết minh vô cùng nhuần nhuyễn. Người bên ngoài nhìn, cũng sẽ nói Thẩm Thanh rất yêu thương  đường muội nàng.
“Làm phiền nhị vị quan tâm.”
Thẩm Diệu lạnh như băng nói:
“Nhưng đây là kiểm tra, vẫn nên tuân thủ tốt quy tắc. Nhị tỷ muốn giúp ta, chẳng phải là gian lận? Hai người gian lận, sẽ bị trục xuất khỏi buổi kiểm tra. Nhị tỷ có thể vì ta, làm được trình độ như vậy sao?”
Nàng một phen ôn hoà nói ra, sắc mặt Thẩm Nguyệt liền thay đổi.
Không sai, hành vi như vậy chính là làm rối kỉ cương. Nếu là ngày xưa, mọi người sẽ không tốn nhiều tâm tư ở mặt này, chỉ biết nói Thẩm Nguyệt nàng hữu ái lương thiện. Giờ bị Thẩm Diệu “Cố ý” Chỉ ra. Ánh mắt mọi người liền thay đổi nhìn Thẩm Nguyệt.
Mỗi lần kiểm tra, càng nhiều người chính là càng nhiều đối thủ. Ai cũng muốn rực rỡ khi đỗ trạng nguyên. Thẩm Nguyệt ở Quảng Văn đường cùng mọi người giao hảo, nhưng  không có nghĩa là không có người ghen tị ả. Các nữ tử ở đây đều là đối thủ của ả.
Hàng năm kiểm tra Thẩm Nguyệt đều giành được thứ hạng cao nhất, tất nhiên là có người ghen tị. Nếu là có thể bắt được đến nhược điểm của ả, kết cục không phải nói, sẽ không được tham gia kiểm tra. Như vậy, chẳng phải sẽ bớt đi được một kình địch sao. Nghĩ như thế, các nữ tử bao gồm cả hảo hữu như Dịch Bội Lan đứng cạnh Thẩm Nguyệt đều như hổ rình mồi nhìn ả ta.
Thẩm Nguyệt rùng mình một cái, ả tự nhiên cũng biết lợi hại trong đó. Quay đầu lại, đã thấy Thẩm Diệu tự tiếu phi tiếu nhìn ả, ánh mắt lộ vẻ trào phúng. Nếu lùi bước như vậy, mọi người đều sẽ biết một phen hảo ý của ả đều là giả. Cứ như vậy, các đồng học khác liền thuận thế cầm lấy nhược điểm của ả mà làm cho ả không tham gia trận đấu.
Dù sao đều không được, Thẩm Nguyệt cố gắng áp chế oán độc trong lòng xuống. Liếc mắc nhìn Thẩm Diệu một cái, miễn cưỡng cười nói:
“Nếu Ngũ muội đã nói như vậy, lần sau, tỷ cũng không dám tự tiện xuất ra ý tốt thôi.”
Phùng An Ninh nhịn không được cười nhạo một tiếng, cố ý cao giọng nói:
“Còn tưởng rằng rất yêu thương muội muội, ai dè bị người hù dọa liền như vậy. Còn nói cái gì mà thật tình tương trợ.  Bất quá cũng chỉ đến thế.”
Trong lúc nhất thời, các nữ tử khác đều nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt sâu xa, tìm tòi, hiểu rõ.
Trần Nhược Thu cũng nghe động tĩnh bên này, bà ta có chút hoảng.Thẩm Nguyệt dù sao vẫn còn trẻ, không biết làm sao để ứng phó được cục diện trước mắt. Đồng thời trong lòng bà ta cũng rét run. Thẩm Diệu nói hai ba câu, đã có thể gây xích mích cảm xúc người khác. Để người ta theo lời nàng mà suy nghĩ. Cái miệng thật là lợi hại! Mà bà ta lại không thể nhúng tay. Đều là chuyện của tiểu hài tử, bà ta thân là mẫu thân mà nhúng tay, đó là không hợp thân phận.
Nhiệm Uyển Vân cùng Thẩm Thanh có chút vui sướng khi người gặp họa, phải biết rằng Thẩm Nguyệt quá mức xuất sắc, cũng chèn ép sự tỏa sáng củaThẩm Thanh. Nếu Thẩm Nguyệt không được tốt, vậy Thẩm gia cũng chỉ có Thẩm Thanh là có tài năng nhất lên thi.
Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu. Ản tưởng, nếu muội muội đã thay đổi, trở nên thông minh. Giờ phút này cũng nên thay mình giải vây một chút. Dù sao đều là tỷ muội Thẩm phủ, nếu truyền ra Thẩm phủ ba phòng bất hòa thì chẳng ai được tốt? Huống chi Thẩm Diệu trước giờ đều nịnh bợ ả, nếu là đắc tội ả, Thẩm Diệu sẽ chẳng có ai làm bằng hữu nữa. Nhưng ả đợi một lúc lâu, cũng không thấy Thẩm Diệu trả lời.
Thẩm Nguyệt nhịn không được mở miệng nói:
“Ngũ muội muội……”
“Nhị tỷ không cần suy tư, kế tiếp nên vẽ gì sao?”
Thẩm Diệu thanh âm bình thường không chút gợn sóng:
“Về phần muội, tỷ không cần lo.”
Nhìn thấy Thẩm Diệu không có tâm tư giúp mình giải vây. Thẩm Nguyệt nhìn lại chung quanh, vẫn là ánh mắt chê cười liếc ả. Lần đầu tiên, ả cơ hồ khống chế không được mà muốn hung hăng vả Thẩm Diệu một bạt tai. Miễn cưỡng ức chế cảm xúc của mình, ả cắn răng nói:
“Xem ra Ngũ muội muội đã có định liệu trước, một khi đã như vậy, đợi lát nữa liền xem Ngũ muội làm sao trổ tài. Nhất định là vạn phần phấn khích!”
“Vạn phần phấn khích”, Bốn chữ này Thẩm Nguyệt nghiến thật nặng. Nói xong câu đó, ả liền phất ống tay áo, xoay người nổi giận rời đi. Thẩm Thanh thấy vậy, vội vàng đi theo.
Phùng An Ninh nhìn Thẩm Diệu, hỏi:
“Tuy rằng làm vậy vô cùng thoải mái, nhưng ngươi vì sao lại không chừa đường lui cho mình. Lát nữa ngươi lên sân khấu thi, nàng chắc chắn bắt lấy cơ hội, hung hăng cười nhạo ngươi.”
“Ta không thích nhẫn.”
Thẩm Diệu nhìn ván cờ trước mặt, không cần nhẫn, không cần quay đầu, không cần mềm lòng.
“Không nhẫn nữa, muốn giết.”
Nàng xuất ra một quân cờ, đặt trên bàn cờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.