Ban đêm, gió lạnh nổi lên, càng cuối thu, thời tiết càng rét lạnh.
Định kinh lại ở phía bắc , không khí phát ra càng thêm lạnh lẽo. Đèn đuốc hạ, nàng tay cầm thư, dựa trên tháp thượng chậm rãi lật xem.
Nàng xem đến xuất thần, nước trà bên người không biết đã lạnh từ bao giờ .Bạch lộ ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, chỉ qua một đêm, tiểu thư giống như người khác .Tựa lúc này, lẳng lặng đọc sách, trước kia tiểu thư chán ghét nhất đọc sách . Nếu không phải biết đó là tiểu thư nhà mình, Bạch lộ thậm chí nghĩ đến người dựa trên tháp kia là một quý phu nhân. Một tiểu cô nương làm sao lại có khí thế như này, Bạch lộ có chút không rõ, đứng tại chỗ ngẩn người. Thẳng đến khi Tiết sương đi tới đẩy nàng, nhỏ giọng trách cứ:
“ Đứng ngốc như vậy làm gì?”
Tiết sương đi qua ,đem áo choàng khoác lên người Thẩm Diệu, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Tiểu thư, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải đi Quảng Văn đường học,người nên đi nghỉ thôi.”
Thẩm Diệu lắc lắc đầu:
“Các ngươi đi nghỉ trước, ta muốn xem thêm một lát.”
Nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ, nha đầu lại đi nghỉ ngơi trước, Tiết sương bất đắc dĩ, muốn khuyên thêm, lại bị Cốc vũ thay trà xong,kéo nàng cùng Bạch lộ đến gian ngoài.
“Làm sao vậy, Cốc vũ?”
Bạch lộ không rõ:
“ Tiểu thư thân mình vừa mới tốt, ngươi như thế nào lại ngăn chúng ta khuyên nhủ tiểu thư.”
“Ta sao lại không khuyên?”
Cốc vũ đau đầu:
“Tiểu thư làm sao lại nghe ta được?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934271/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.