Trong đêm đông, trà đã lạnh, điểm tâm cũng lạnh, vậy mà người cao ngạo như hắn lại không hề chê trách.
Mặc dù chỉ đang ăn điểm tâm rất bình thường nhưng bộ dạng của hắn rất đẹp, như một bức họa động lòng người. Thẩm Diệu khơi bấc đèn, ánh sáng chiếu rọi, nàng nhìn tuyết phủ đầy trên áo hắn.
“Ngươi đến có chuyện gì?”
Tạ Cảnh Hành bận rộn, làm sao có thời gian mà ngồi ở trên cây đợi nàng, lời vừa rồi cũng chỉ trêu ghẹo mà thôi.
Tạ Cảnh Hành cười nói: “Không phải ngươi bảo ta giết Minh An sao?”
Thẩm Diệu sửng sốt hỏi: “Ngươi đã ra tay?”
“Đâu chỉ như vậy.”
Thẩm Diệu im lặng, thủ đoạn của Tạ Cảnh Hành nàng đã từng lĩnh giáo. Hai năm trước, khi hắn vẫn còn là tiểu Hầu gia, trong lễ hội hoa đăng vào lúc cứu nàng khỏi hai tên bắt cóc, nàng đã biết thủ đoạn của hắn lưu loát sạch sẽ. Hai năm sau, trong mật thất phủ Lâm An hầu, nàng lại một lần nữa chứng kiến sự quyết đoán của hắn.
Đôi lúc nàng nghĩ Tạ Cảnh Hành rất có phẩm chất của bật đế vương. Nhưng hắn và Phó Tu Nghi lại khác biệt, Phó Tu Nghi có thể vì ngôi vị hoàng đế mà ẩn nhẫn nhiều năm nằm gai nếm mật, còn hắn là kiểu người nếu thích thì sẽ dùng đao đoạt lấy.
Có lẽ đây là sự kiêu ngạo từ trong xương của hoàng thất Đại Lương.
Thẩm Diệu suy nghĩ rồi lại lắc đầu, nàng với Đại Lương xa xôi kia đâu có liên hệ gì, nàng nhìn Tạ Cảnh Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/2412358/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.