Chương trước
Chương sau
Để có thể thấy được trận chiến đầu tiên của Đại Tùy chinh Liêu, hắn đã mạo hiểm trốn ở đây khi bị loạn quân giết chết. Bởi vì thời gian nằm sấp quá lâu, huyết mạch trong cơ thể hắn đã có chút không thông mà cứng ngắc lại rồi. May mà, dù binh Cao Cú Lệ bày trận địa bờ đông Liêu Thủy hơn Cao Cú Lệ năm vạn người, nhưng khả năng tập trung của họ ngay từ đầu đã ở cầu nổi, sau đó khi binh lính Tả Đồn Vệ phát động tiến công sẽ không có ai chú ý tới hắn. Chỉ có điều biên độ hoạt động rất nhỏ của cơ thể hắn cũng không cần phải lo lắng sẽ bị phát hiện. Chỉ là, một đêm nửa ngày này lẩn trốn, khó chịu nhất không phải là thân thể mà là tim.

Hắn luôn hiếu kỳ, trận chiến đầu tiên bên bờ Liêu Thủy này của Đại Tùy chinh Liêu đánh thế nào? Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng tử chiến thế nào? Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã thấy được cảnh tượng này, có lòng muốn cứu lại không thể xoay chuyển đất trời. Về tài liệu mà hắn tra tìm ở tiền thế, về cái chết của Mạch Thiết Trượng không được chi tiết cho lắm, khiến rất nhiều người thấy nghi ngờ. Theo tài liệu trên mạng vốn cũng có hạn, hơn nữa độ tin cậy của nó cũng không cao.

Ví dụ như nói, theo ghi chép về Tả Đồn Vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, Hổ Bí Lang tướng Tiền Thế Hùng, Ưng Dương Lang tướng Mạnh Kim Xoa sở dĩ bị vây khốn ở bờ đông là vì Công bộ Thượng thư Vũ Văn Khải tạo cầu phao ngắn hơn một trượng. Với hiểu biết của Lý Nhàn về con người Vũ Văn Khải này, hắn cảm thấy đây là chuyện rất kỳ lạ. Nên nhớ, Vũ Văn Khải có lẽ đã thiết kế đốc tạo thành Đại Hưng, đô thành Lạc Dương, xẻ kênh Quảng Thông. Vì Dương Quảng đã tạo ra kỳ tài điện Quan Phong Hành, sao y có thể tọa ra cây cầu phao bình thường ngắn hơn một trượng chứ? Nếu nói làm dài một trượng thì còn có lý. Mặc dù cầu phao bình thường, nhưng ý nghĩa của trận chiến này rất lớn, Vũ Văn Khải sao có thể đùa với nhiệm vụ được?

Nhưng, sau khi hắn tận mắt chứng kiến sự việc đã xảy ra, đã phá giải được nghi hoặc trong lòng, lại không thấy thoải mái chút nào.

Mạch Thiết Trượng tử chiến rồi, Tiền Thế Hùng tử chiến rồi, Mạnh Kim Xoa tử chiến rồi, Vũ Văn Sơn tử chiến rồi, hắn đều trơ mắt ra nhìn.

Có thời khắc như vậy, hắn thậm chí còn muốn nhảy từ trên cây xuống, mặc kệ cái sinh tử gì đó của hắn, chỉ muốn nếu có thể cùng Mạch Thiết Trượng sánh vai giết địch sẽ là một chuyện hay biết bao? Chiến trường tử chiến như vậy, dù là chết mà cũng không uổng công một đời binh sỹ. Nhưng, hắn vẫn kìm nén lại. Lúc này, hắn thậm chí còn có chút hận mình bình tĩnh và yếu đuối. Hắn cảm thấy mình chính là một con quỷ sợ chết, không có chút trách nhiệm của một người đàn ông cần có! Lúc này, hắn thấy binh sỹ Tả Đồn Vệ tử chiến đó, dù là binh lính bình thường nhất cũng còn giống một người đàn ông hơn hắn rất nhiều.

Đúng lúc hắn gần như không kìm nổi muốn nhảy xuống dưới thì Lạc Phó lấp bên cạnh hắn khẽ nói chuyện khiến hắn thấy kích động vô nghĩa, liền cố gắng nín nhịn.

- Lúc này nếu đệ nhảy xuống, thì có thể làm được gì chứ? Nếu đệ thực sự có lòng giết chết kẻ địch, hà tất là phải lúc này? Nếu sau này, đệ có thể báo thù cho Mạch Thiết Trượng, khiến cho cả Cao Cú Lệ vì ông ấy mà tuẫn táng, chẳng phải rất tốt sao?

Lý Nhàn hơi ngẩn người ra, trong lòng tự hỏi.

Mình … có thể sao?

Dường như là đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, Lạc Phó nói rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí chắc nịch khác thường:
- An Chi, ta tin, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ có thể làm được!

Lý Nhàn im lặng.

………

……..

Dương Quảng lau nước mắt ở đuôi mắt, chỉ về phía bên kia Liêu Thủy dặn dò:
- Đi! Cử một người tới nói với Ất Chi Văn Đức, trẫm bằng lòng dùng số tiền lớn để chuộc thi thể tướng quân Mạch Thiết Trượng về!

Có người liền bước ra khỏi hàng tấu:
- Bệ hạ không được! Mạch lão tướng quân tử chiến sa trường, chính là làm hết bổn phận của kẻ bề tôi. Mặc dù dũng sỹ vượt sông của trận chiến này đều không còn nữa, cũng đã hù dọa được người Cao Cú Lệ rồi. Nếu Bệ hạ dùng khoản tiền lớn để chuộc lại thi thể của Mạch lão tướng quân, chẳng lẽ không phải là tổn hại quốc thể, mất đi thiên uy sao?

Dương Quảng căm tức chỉ vị quan văn đó nói:
- Cấm vệ, bắt giam người này lại cho Trẫm!

Hai cấm quân liền bước tới, áp giải vị quan văn đó xuống.

- Trẫm bằng lòng chi ra ngàn lượng vàng chuộc lại di thể của Mạch lão tướng quân!

Cùng lúc đó, Lý Nhàn đang nằm trên chạc cây cao, hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói với Lạc Phó:
- Đệ muốn lấy thi thể của Mạch lão tướng quân ra ngoài, mang về.
Hắn liếc nhìn Lạc Phó, mặc kệ sự kinh ngạc trên mặt y nói:
- Người đã chết rồi, không thể ngủ trong nhà người khác được. Bờ đông Liêu Thủy này … quả đúng là quá ớn lạnh.

Đưa về, là đưa về nhà.

Hôm sau, Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đã sai sứ tới bờ đông Liêu Thủy gặp Ất Chi Văn Đức, đề xuất bằng lòng dùng vàng để mua lại thi thể Tả Đồn vệ Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng.

Ất Chi Văn Đức nói với sứ giả một hồi cái gì là kỳ thực thần đối với Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy cũng trung thành và tận tâm, quả thực là bất đắc dĩ mới chống lại thiên uy và bày tỏ lòng cảm thương sâu sắc với sự tử chiến của Mạch lão tướng quân. Sau đó, vui vẻ đồng ý một tay cầm tiền một tay giao thi thể, tiến hành đàm phán rất thuận lợi, chỉ sợ khi ngủ Ất Chi Văn Đức cũng sẽ bật cười. Bởi vì, bất luận thế nào y cũng không ngờ một tướng quân Đại Tùy chết lại đáng giá nhiều tiền đến vậy. Y coi Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy quả đúng là một tên ngốc.

Hai bên ước định mỗi bên cử ra năm mươi tên lính giao dịch ở bờ đông Liêu Thủy. Sứ giả Đại Tùy dùng nghìn lượng vàng mua thi thể Mạch Thiết Trượng về. Binh lính Đại Tùy chỉ đợi giao tiền là có thể dùng thuyền nhỏ là chở thi thể của Mạch Thiết Trượng về, binh lính Cao Cú Lệ tuyệt đối sẽ không đánh lén.

Sứ giả hồi bẩm Dương Quảng. Dương Quảng gật đầu đồng ý.

Buổi chiều, sứ giả mang vàng và năm ngươi binh lính, ngồi trên một con thuyền nhỏ tới bờ đông sông Liêu chờ Ất Chi Văn Đức cử người đưa thi thể tới. Chỗ này cách đại doanh quân Triều Tiên khoảng ba dặm, địa thế trống trải, không dễ phục binh, cho nên sứ giải Đại Tùy cũng không cần phải lo lắng Ất Chi Văn Đức lừa mình. Tương tự như vậy, Ất Chi Văn Đức đã chọn chỗ này cũng là để đề phòng người Tùy có mưu đồ gì. Bởi vì cho tới bây giờ y vẫn không hiểu vì sao Hoàng đế Bệ hạ Đại Tùy lại đưa ra quyết định như vậy? Y xác định, nếu là mình tử chiến ở bờ tây sông Liêu Hà, Bệ hạ Cao Nguyên tuyệt đối không thể chi số tiền này được.

Mà trên thực tế, Cao Nguyên đối với sự thống trị của Cao Cú Lệ, kỳ thực không phải là tuyệt đối. Nếu Ất Chi Văn Đức muốn, cũng có thể đưa Cao Nguyên tới Đại Tùy làm con tin.

Đúng lúc hai bên ước định đổi địa điểm thi thể ra phía sau sườn núi một dặm, Lý Nhàn để hắc đao phía sau, nhảy lên con ngựa đen. Hắn quay người nói với Lạc Phó:
- Tam Thập Thất ca, thuyền của chúng ta vẫn còn giấu ở bờ bắc, ca dẫn theo mấy vị huynh đệ tới bảo vệ, đệ dẫn người đi cướp thi thể dọc theo bờ sông đi về hướng bắc. Chúng ta vượt sông trở về thành Vũ Lệ La.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.