Chương trước
Chương sau
Sau khi từ Tát Thuỷ giết ra khỏi trùng vây, Lý Nhàn cố ý tổ chức và xây dựng hai đội ngũ, bổ sung một hàng ngũ. Tổ chức và xây dựng hai đội ngũ, một là cho doanh trại quân lương của Vương Khải Niên, một đội ngũ khác là chọn lựa kỹ lưỡng một ngàn người tinh binh hùng tráng từ hai vạn ba nghìn lính bộ binh giao cho Hùng Khoát Hải, do Hùng Khoát Hải luyện binh và duy trì quân kỷ. Đội ngũ một ngàn người này trở thành từ binh lính thành chấp pháp quân. Binh sĩ chấp pháp quân đều dùng mạch đao hoặc là binh khí nặng Bối hoàn thủ đại đao, Lý Nhàn ký thác kỳ vọng vào một ngàn người này.

Về phần bổ sung chi đội ngũ kia, chính là Mật điệp Phi Hổ quân thuộc hạ của hắn. Phi Hổ mật điệp lúc thành lập chỉ có năm người. Đó là bởi vì số Yến Sơn tặc quá ít. Đội ngũ một ngàn hai trăm người thực sự tuyển không ra quá nhiều binh lính thông minh tháo vát. Mà Phi Hổ mật điệp là đội quân Lý Nhàn cực kì coi trọng, nhân viên tốt thà ít mà tốt. Hiện tại hắn có thể lựa chọn nhân viên trong đội ngũ hơn hai vạn người. Phi Hổ mật điệp nhận được sự bổ sung rất lớn.

Phi Hổ mật điệp hiên tại đã là một đội ngũ dũng mãnh với hơn bốn trăm người. Nhân viên của Phi Hổ mật điệp cũng đều nhất định phải là binh lính thiện chiến tinh nhuệ. Nhiệm vụ của bọn họ là tình báo, thăm dò chứ không phải là ra trận giết địch. Đương nhiên, một bộ phận của Phi Hổ mật điệp có nhiệm vụ là lẻn vào và ám sát.

Trong đêm đen, những người áo đen lẻn vào một bảo trại của người Cao Cú Lệ đó chính là nhóm người có thân thủ ưu tú nhất của Phi Hổ mật điệp.

Tuột xuống theo dây thừng từ trên tường, thủ lĩnh mật điệp đánh mấy thế phòng thủ, những người khác lập tức phân tán ra, giám thị xem động tĩnh chung quanh. Mấy người bọn họ đều là lão Binh của Yến Sơn trại được Lý Nhàn dẫn ra, cho nên phối hợp lẫn nhau đã vốn đã rất ăn ý. Hai người lặng lẽ bò lên, bịt miệng lính gác cửa từ phía sau rồi đâm chết. Sau đó nhanh chóng tiến lên đẩy cửa chính của bảo trại từ bên trong ra.

Sau khi đẩy cửa chính ra, thủ lĩnh mật điệp lấy từ trong lồng ngực áo ra một cái còi bỏ vào miệng, thổi vài tiếng rất nhanh nhưng âm thanh ngắn gọn sắc bén.

Tiếng còi vừa mới dứt, từ trong rừng đối diện với bảo trại mấy trăm mét không biết bao nhiêu là phủ binh của Đại Tuỳ lao tới!

...


Đánh hạ bảo trại của tiểu bộ tộc người Cao Cú Lệ này rất nhanh, gần như không có thương vong đã hoàn toàn khống chế được cục diện. Nam nhân còn ở lại trong bảo trại này không nhiều, hầu hết đều theo tiểu thủ lĩnh của bộ tộc đuổi theo giết bại binh của Đại Tuỳ rồi. Số nam nhân lưu lại trong bải trại này cũng không đến ba trăm người, trong đó còn có hơn một trăm người già và trẻ nhỏ.

Nhóm phủ binh của Đại Tuỳ sau khi vọt vào bảo trại, không ai hạ lệnh bọn họ giết người, đương nhiên cũng không ai bắt họ giết người. Tuy nhiên, sau nửa giờ phàm là nam nhân có thể giơ đao thép lên đều đã bị chém đầu. Mà người Cao Cú Lệ phản kháng vô cùng mãnh liệt. Phụ nữ người già đều cầm gậy gỗ đánh lại đám binh sĩ Đại Tuỳ. Nhưng dù có chống cự quyết liệt thì bọn cũng không ngăn nổi phủ binh tinh thần tràn đầy tinh nhuệ.

Lúc Lý Nhàn đi vào bảo trại này, có khoảng hơn hai ngàn người Cao Cú Lệ đã bị xua đuổi tụ tập lại trên một mảnh đất trống. Trong đó đa số là nữ. Phủ binh Đại Tuỳ đã tìm được kho lúa, Vương Khải Niên đang dẫn theo binh sĩ quân nhu doanh kiểm kê.

- Yến tướng quân, đám người Cao Cú Lệ đó làm sao bây giờ?

Hung Khoát Hải thấp giọng hỏi.

Nếu không phải gã dẫn theo chấp pháp quân tiến vào bảo trại thì nói không chừng phủ binh Đại Tuỳ lúc này đã giết chết gần hết người Cao Cú Lệ rồi. Mặc dù chấp pháp quân vào bảo trại, vẫn có mấy trăm nữ nhân Cao Cú Lệ bị chém chết. Đối với người Cao Cú Lệ, phủ binh Đại Tuỳ hiện giờ không có gì là không ra tay được. Mà trước kia mấy cái bảo trại này quá nhỏ, chỉ có vài trăm người trên cơ bản lúc công phá thì đã giết sạch người rồi. Lần này dù sao cũng có hơn hai ngàn dân chúng Cao Cú Lệ cho nên Hùng Khoát hải không thể không qua đây chờ lệnh.

Lý Nhàn quay đầu lại nhìn Độc Cô Chân, lại nhìn Tiết Vạn Triệt một chút.

- Tiết tướng quân, Độc Cô tướng quân, các ngài xem phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lệ đó xử trí thế nào?

Độc Cô Chân nhìn nhìn Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Tiết tướng quân, người thấy thế nào?

Tiết Vạn Triệt há to miệng thở dốc, trừng mắt nhìn Lý Nhàn và Độc Cô Chân một cái, trong lòng thầm nghĩ hai cái tên hồ ly này hồ giảo hoạt giống nhau, không ngờ đem vấn đề nan giải này cho ta. Tuy nhiên Tiết Vạn Triệt cũng không phải người ngu, con người của y đảo một vòng liền nghĩ ra đối sách.

- Yến tướng quân, hôm nay là đại quân dẫn đầu, chuyện này vẫn là nên để ngài quyết định đi.

Lý Nhàn vốn im lặng lập tức cười nói:
- Trước tiên kiểm kê lương thực đã rồi tính sau. Sau đó đồ quân nhu dùng được mang tất cả đi. Quần áo, chăn, hễ là dùng được, cái gì cũng không được bỏ qua.

- Hùng Khoát Hải.

- Có thuộc hạ.

Ngươi dẫn chấp pháp quân tuần tra trước, tạm thời không nên động vào đám người Cao Cú Lệ này. Đợi thu hết lương thực và đồ quân nhu sạch sẽ rồi, ta cùng với hai vị tướng quân thảo luận một chút rồi quyết định.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Hùng Khoát Hải lĩnh mệnh đi rồi, Vương Khải Niên vẻ mặt ti tiện tươi cười chạy chậm lại.

- Tướng quân, lần này xem như bắt được cá lớn. Hai ngày trước đánh tan mấy cái bảo trại hoàn toàn là không có lương thực gì. Cái bảo trại lớn này ít nhất phải có năm sáu ngàn người. Vừa rồi thuộc hạ nhìn qua, lương thực phải đủ cho chúng ta ăn tới mười ngày đấy! Lần này đúng là phát đạt, ha ha!

Lý Nhàn khẽ cười nói:
- Đêm này ở lại bảo trại này nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Ngươi đem người và lương thực kiểm kê lại.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Vương Khải Niên cười ha hả gật đầu, sau đó chạy chậm rời khỏi.

Lần này bưng được một hang ổ lớn của người Cao Cú Lệ, Độc Cô Chân và Tiết Vạn Triệt cũng đều rất cao hứng. Đội ngũ đã đi về hướng Bắc được sáu ngày rồi. Nếu như vẫn không tìm được kho lúa của người Cao Cú Lệ, đội ngũ có thể cạn kiệt lương thực. May mắn vận khí của bọn họ cũng không tệ. Bảo trại này chính là nơi gần với nơi tập kết lương thực của người Cao Cú Lệ vài trăm mét.

- An Chi, ngươi thật sự là không có ý định giết đám phụ nữ và trẻ em Cao Cú Lệ này à? Nếu giữ lại bọn họ, chỉ cần chúng ta vừa đi bọn họ sẽ chạy đi tìm Ất Chi Văn Đức nói ra tung tích của chúng ta. Thật vất vả mới bỏ ra truy binh, không thể vì mấy người Cao Cú Lệ này khiến cho đội ngũ lại lâm vào trùng vây.

Tiết Vạn Triệt nhíu mày nói.

Lý Nhàn lắc đầu, vừa đi ra ngoài bảo trại vừa trả lời một đằng nói:
- Đêm nay ta không qua đêm ở bảo trại rồi, nhị vị, chúc mọi người đêm nay ngủ ngon.

Tiết Vạn Triệt còn muốn đi theo hỏi, lại bị Độc Cô Chân kéo lại.

Độc Cô Chân cười hỏi:
- Ngươi đã quên lúc trước hắn tuyên bố sáu điều quân pháp à?

- Không tuân theo mệnh lệnh, giết!

- Lâm trận nao núng, giết!

- Cứu viện không tận lực, giết!

- Đồng bào đánh nhau, giết!

- Làm hỏng thời cơ chiến đấu, giết!

- Lãng phí lương thực, giết!

Độc Cô Chân nhìn Tiết Vạn Triệt cười nói:
- Vẫn không rõ à?

Tiết Vạn Triệt vỗ trán một cái nói:
- Nhưng không có quy định có thể không giết tù binh dân chúng Cao Cú Lệ

Độc Cô Chân chậm rãi bước ra ngoài bảo trại, vừa đi vừa nói:
- Đêm nay ta cũng ngủ ở bên ngoài, ngươi thì sao?

- Ta và ngươi cầm đuốc soi nói chuyện trong đêm!

Tiết Vạn Triệt cười nói.

Độc Cô Chân bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Có lẽ ngươi phái người gọi Hùng Khoát Hải, nói chỗ ta vẫn còn mấy bình rượu mạnh.

Tiết Vạn Triệt cười ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.