Chương trước
Chương sau
Quân phản loạn tự xưng là mười vạn, lại đi thực hiện kế hoạch dụ địch, hẳn là phải có một mưu đồ khác. Đại Sơn núi non trùng trùng điệp điệp, đầy hiểm trở, Vương Bạc nhất định là đã cho quân mai phục ở trong núi. Chốc nữa tấn công, Sĩ Tín và năm nghìn binh mã không được tiến lên, nếu như có mai phục, thì ngươi có thể dẫn quân đến chặn đường.

Trương Tu Đà nghe Tần Quỳnh thuật lại chuyện vừa trải qua, sau khi suy nghĩ một chút lập tức phân phó:
- Sĩ Tín, lần này khí thế của phản tặc quả nhiên là rất lớn, rất đáng lo ngại, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến xảy ra, chúng ta không được manh động! Nếu như phản tặc đã có mai phục sẵn, thì đường lui đều do ngươi quyết định, nhưng mọi chuyện không được xảy ra sơ xuất, ngươi đã hiểu chưa?

La Sĩ Tín đáp lại:
- Tần đại ca đã đánh hai trận đầu rồi, Tần đại ca nên nghỉ ngơi dưỡng sức. Tướng quân, tôi xin làm tiên phong, để Tần đại ca dẫn binh mã chặn đường lui. Xin tướng quân yên tâm, tôi hiểu rất rõ trận chiến này rất nguy hiểm, không có hiệu lệnh của tướng quân, tôi tuyệt đối không tùy tiện làm bừa!

Trương Tu Đà nhìn Tần Quỳnh một cái, Tần Quỳnh tươi cười đáp lại:
- Nếu như Sĩ Tín muốn đảm nhiệm vai trò tiên phong, thì ta nguyện ý chặn hậu.

Trương Tu Đà cười nói:
- Sĩ Tín dũng mãnh, rất thích hợp đi làm tiên phong, chỉ có điều tính cách quá bồng bột, ta đúng là có một chút không được yên tâm cho lắm.

La Sĩ Tín vỗ vỗ bộ ngực nói:
- Tướng quân xem thường tôi rồi, lúc trước tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện tính cách đúng là có chút bồng bột, nông nổi, nhưng tôi hiện tại đã không còn là tôi của quá khứ rồi. Ngài cứ hỏi Tần đại ca đi, dạo này tôi hường xuyên cùng huynh ấy suy diễn quân trận, còn có thể xem thường địch, hành động thiếu suy nghĩ nữa hay sao?

Trương Tu Đà cười cười đáp lại:
- Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

La Sĩ Tín đáng thương đáp lại:
- Tướng quân hãy tin tôi một lần thôi, được không?

Trướng Tu Đà gật đầu nói:
- Được! Nếu như ngươi lại tự ý làm bừa, một mình xông vào trận địa của địch, sau này xuất chính thì đừng có trách tại sao sau này ta lại không cho ngươi đi theo nữa.

La Sĩ Tín vội vàng đáp lại:
- Tôi xin đảm bảo!

Trương Tu Đà cười cười, rồi chỉ vào đám binh mã phía xa xa của Vương Bạc và nói:
- Ngươi nhìn xem, người mặc áo giáp bạc kia, chắc chắn là Vương Bạc, cờ tướng soái dựng thẳng và cao, hắn ta còn cố ý đứng ở chỗ cao nhất trên núi, như e sợ chúng ta sẽ không nhìn thấy. Mưu kế tầm thường như vậy mà gã cũng có thể nghĩ ra, Tri Thế Lang Tế Bắc cũng chỉ là một kẻ hữu danh vô thực. Gã nhất định là là rất mong muốn đại quân của ta tấn công vào trong doanh trại của gã, cho nên gã không tiếc hi sinh bản thân làm con mồi. Sau khi đại quân của ta tấn công vào trong đó, nhất định là sẽ có quân mai phục ở hai bên sườn núi, chặn đường lui của ta.

Ông nhìn Tần Quỳnh và nói:
- Thúc Bảo, chốc nữa trong lúc giao tranh, đường lui của ta và Tín Sĩ giao cả cho ngươi đó!

Tần Quỳnh gật đầu đáp lại:
- Xin tướng quân cứ yên tâm.

Đúng lúc đó thì người mặc áo giáp bạc từ trên sườn núi cao đối diện dẫn theo hơn trăm kỵ binh xuất trận mà đến. Khi khoảng cách giữa hai bên là khoảng hơn hai trăm bước chân thì dừng lại, một người trong số đó bước lên và hô lớn:
- Vị nào là Trương Tu Đà tướng quân, có dám bước ra đây nói chuyện hay không?

La Sĩ Tín cả giận đáp lại:
- Bọn đạo chích các ngươi dám ở đó mà nói điều xằng bậy!

Nói xong, gã định thúc ngựa lên thì bị Trương Tu Đà ngăn lại.

Trương Tu Đà cũng không phải là không tức giận, ông quay lại nói với phó thân binh vài câu, nói xong thì vị thân binh này liền quay lạ hô lớn với cả đội quân:
- Tướng quân nhà ta chính là mệnh quan triều đình, Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, đường đường là tướng quân tam phẩm! Không có gì để nói với mấy tên giặc cỏ các ngươi. Các ngươi nếu như sợ thì có thể đầu hàng. Tướng quân của chúng ta rất nhân từ và độ lượng, nói không chừng còn cho các ngươi một con đường sống!

Sắc mặt của Vương Bạc chợt biến sắc, y la lớn:
- Đường đường là đại tướng quân Trương Tu Đà tiếng tăm lẫy lừng, thật không ngờ lại là một tên như nhược không dám xuất đầu lộ diện!

Thân binh bên này lại đáp lại:
- Tướng quân nói, gặp ngươi cũng không phải là chuyện gì quá to tát, nhưng ngài ấy không muốn gặp một tên súc sinh!

Vương Bạc nổi giận quát tháo:
- Lão thất phu Trương Tu Đà, có bản lĩnh thì chúng ta đấu một trận binh thật đao thật, khoe miệng lưỡi thì coi gì là anh hùng hảo hán!

Vị Thân binh bên này lại một lần nữa đáp lại:
- Tướng quân nhà ta nói, muốn đấu thì cũng được thôi, cần gì phải nói nhiều lời vô ích như vậy?

Vương Bạc tức giận đến mức trắng mặt, thúc ngựa quay về bổn trận.

Trương Tu Đà thấy Vương Bạc quay về, chỉ về trận thế phía xa của quân giặc và nói:
- Sĩ Tín, lát nữa ta sẽ dẫn theo một vạn binh mã tấn công vào bên trong doanh trại của Vương Bạc, bắt sống hắn. Ngươi xem, phản tặc bên cánh trái, quần áo của binh lính rách nát, không hề có tác dụng bảo vệ, binh khí trong tay chúng phần lớn là gậy gỗ, chắc chắn là những binh sĩ mà Vương Bạc mới thu nhận. Ngươi không cần phải để tâm đến ta, dẫn theo năm nghìn binh mã tấn công bên cánh trái của chúng. Mặc dù phía sau nhất định là sẽ có mai phục, nhưng ta sẽ tự biết phân chia binh mã, ngươi chỉ cần xông thẳng lên và giết chúng là được.

La Sĩ Tín lắc đầu phản đối:
- Hãy để tôi tấn công vào trong trung quân của Vương Bạc, ngài dẫn binh mã tấn công cánh trái của phản tặc.

Trương Tu Đà trừng mắt đáp lại:
- Đây là quân lệnh!

La Sĩ Tín không biết nói gì hơn, miễn cưỡng gật đầu chấp hành.

Tần Quỳnh thấy vậy lên tiếng:
- Tướng quân yên tâm, nếu như có quân mai phục, tôi sẽ dẫn quân từ sau giết lên. Phần lớn quân phản tặc là những người dân bình thường chưa từng cầm gươm đao, chưa từng giết người, nhân số có nhiều cũng không có gì đáng lo ngại.

Thảo luận xong, Trương Tu Đà cưỡi ngựa xuất trận. Một vạn quân đi theo ông, nện bước chỉnh tề tiến thẳng đến chỗ đám phản tặc đông như kiến. Sau khi binh mã của Trương Tu Đà xuất ra, La Sĩ Tín cũng dẫn theo năm nghìn binh lính đi theo hậu quân Trương Tu Đà. Vương Bạc nhìn thấy đội quan quân từng bước bước tơi thì trong lòng vô cùng tức giận, gã hạ lệnh:
- Đội cung tiễn thủ! Chuẩn bị phóng tên!

Mấy tên đầu mục vội vàng thúc giục cung tiễn thủ bước lên trước, hơn một nghìn cung thủ nhanh chóng xếp hàng trước đội ngũ, sẵn sàng đợi quận binh quận Tề bước vào trong tầm ngắm. Khi bọn chúng nhìn thấy quận binh quận Tề đã tiến teieens vào trong trăm bước, thì đầu lĩnh cung tiễn thủ hô lớn:
- Phóng tên! Bắn ném!

Hơn nghìn cung tiễn thủ quân tặc lập tức giương cung trúc lên, hướng những mũi tên lông vũ lên trên, sau khi cung đã kéo căng, thì chúng đồng loạt nới lỏng tay, “vèo” tên bay ra xa. Mũi tên lông vũ ném bắn cũng không có gì tinh chuẩn, nhưng quân đội quy mô lớn đả kích thì đúng là uy lực kinh người. Đối với quận binh bày trận rậm rạp tiến lên này mà nói, màn mưa tên này ném bắn tới này đúng là có sức sát thương rất lớn.

- Nâng lá chắn!

- Nâng mâu!

Không cần Trương Tu Đà phải hạ lệnh, các giáo úy đã tự nhau truyền mệnh lệnh. Đội thuẫn bài thủ phía trước đã giơ cao lá chắn, yểm hộ cho cung tiễn thủ quận binh ở phía sau tiến lên. đi sau cùng chính là trường mâu thủ, tất cả đều giơ cao trường mâu, dày đặc trông chẳng khác gì một khu rừng vậy. Theo hiệu lệnh, trường mâu lắc lư trái phải, nhìn cảnh tượng đó giống như những cây lau đang đung đưa trước gió, cảnh tượng thật là hùng vĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.