*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết thúc ghi hình, Phỉ Thường vẫn ngồi xe minivan của Trần Việt Dương.
Bảy thảm cỏ kia ghen tị ra mặt nhưng chẳng thể làm gì.
Chỉ có Phỉ Thường đầu óc lơ mơ ngồi trên xe, co gối ngồi trên ghế, không dám nhìn Trần Việt Dương.
Trần Việt Dương: "Em sao thế? Không dám nhìn anh luôn kìa."
"Đâu, đâu có ạ." Phỉ Thường lắp ba lắp bắp.
Trần Việt Dương: "Vừa rồi sau khi kết thúc ghi hình, anh thấy em vào nhà vệ sinh rất lâu. Em thấy khó chịu ở đâu à?"
Phỉ Thường càng không nói nên lời.
Trợ lý nhỏ ngồi đối diện cậu đột nhiên nói: "Phỉ Phỉ, lẽ nào cậu nôn sữa ra đấy à?"
Nhiệt độ trên mặt Phỉ Thường nháy mắt tăng vọt.
Theo lẽ thường mà nói thì điều khiển cảm xúc là môn học bắt buộc của tất cả nghệ sĩ, đáng tiếc là đến bây giờ cậu vẫn không thể che đậy được. Cứ vừa hoảng loạn, vừa bất lực nhìn họ, nhìn như thể vừa làm chuyện xấu xong bị bắt tại trận vậy.
Trợ lý nhỏ vội vã rót một cốc nước nóng: "Nếu cậu không dung nạp lactose(*) thì đừng uống sữa của nhà tài trợ."
(*) Lactose: là đường chủ yếu có trong sữa động vật và các sản phẩm từ sữa.
Phỉ Thường không hiểu: "Hả? Sữa?"
May mà IQ của cậu nhảy số kịp, lập tức gật đầu lia lịa "vâng vâng vâng đúng đúng đúng chuẩn rồi đấy ạ".
Nhưng Trần Việt Dương lại hiểu.
Em bé hươu cao cổ đã lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-loc-phi-phi/1793185/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.