"Hiện tại tôi đã 24 tuổi nhưng tôi vẫn là tôi Phó Kỳ Anh, chỉ là... tôi đã trưởng thành hơn trước nhất nhiều, đã biết mạnh mẽ và sống đối mặt với hiện thực chứ không mơ mộng như trước nữa."
"Có thể cũng chính nhờ vào mối tình đầu đó tôi đã ngộ ra nhiều thứ và có ngày hôm nay."
"Suy cho cùng mối tình năm ấy kết thúc bằng cách như thế cũng không quá tệ hại."
"Đúng, tôi nghĩ anh ấy không hề xấu, anh ấy chỉ không đẹp bởi định kiến của ba mẹ tôi mà thôi. Thật ra anh ấy đưa ra quyết định như vậy cũng không hề sai, ở độ tuổi mới lớn thì sự nghiệp vững chắc vẫn tốt hơn tình yêu, anh ấy cần gì phải chôn vùi tương lai của mình chỉ vì một cô gái."
"Thôi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, cứ để cho nó ngủ yên đi, không nhắc đến anh ấy nữa."
"Bây giờ hãy nói về chính bản thân tôi đi, tôi.... đang trên máy bay, bay về nước, đáng lẽ tôi phải về nước từ hai năm trước rồi mới đúng nhưng do một số lí do nên tôi phải ở lại hai năm."
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là tôi phải ở lại để điều trị bệnh ung thư dạ dày. Vì ở nước ngoài tôi luôn không bằng người khác nên có rất nhiều áp lực và tôi phải ép bản thân cố gắng, nỗ lực nhiều hơn. Vì vậy tôi rất hay bỏ bữa, thậm chí là quên cả việc ăn uống, sinh hoạt nghỉ ngơi cũng kém lành mạnh nên mới thành ra như vậy. Nhưng... bây giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-lai-cua-em-la-anh/2988145/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.