Tối đến Kỳ Anh đã ngồi ở bàn việc chống cằm suy nghĩ cả buổi những vẫn không có biện pháp gì. Rồi cô lại ra ban công ngắm sao, ngắm trăng nhưng.... dường như bầu trời hôm nay cũng u ám giống lòng cô hiện tại. Cuối cùng Kỳ Anh lại lên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc một lúc nữa.
Rồi đột nhiên cô lại ngồi bật dậy hét lớn như để giải toả sự bực dọc trong lòng.
- MẶC KỆ!!!!!!!!!!!!!
- Haizz! Không nghĩ nữa, mình cũng đâu làm gì sai, cần gì phải sợ gặp mặt anh ta chứ. Bây giờ mình vốn dĩ là một phóng viên, làm công việc phỏng vấn thì có gì đâu mà lạ chứ. Nói chung là không quan tâm nữa, bỏ chuyện mặt mũi qua một bên, hoàn thành nhiệm vụ, giữ được công việc mới là mục tiêu hiện tại của mình, cho dù có bất cứ hòn đác cản đường nào cũng không thể làm cho mình chùn bước. Anh ta - Cao Vũ Thái, chả là cái thá gì cả.
Cuối cùng Kỳ Anh đã nằm xuống giường trùm chăn kín mít, cô ép bản thân mình phải đi ngủ nhưng kết quả là cô vẫn không ngủ được, đến nỗi sáng dậy hai mắt thầm quầng như gấu trúc.
Thật ra cô cũng có thể ngủ thêm vì hôm nay cô vốn không có đi làm, tối hôm nay công ty sẽ tổ chức tiệc ăn mừng 11 năm thành lập công ty nên tất cả nhân viên đều được nghỉ. Chỉ là hôm nay cô đã có hẹn với bác sĩ kiểm tra lại sức khoẻ. Thật ra còn một chuyện đó là... Kỳ Anh còn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-lai-cua-em-la-anh/2988136/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.