Một ngày mới cũng đã bắt đầu, ánh sáng chiếu rọi khắp muôn nơi, len lỏi vào trong căn phòng làm cho Kỳ Anh cảm thấy chói mắt và bị đánh thức.
Khi cô tỉnh dậy thì đầu óc vẫn còn rất mơ màng, cô nhìn xung quanh rồi nhìn lại bản thân mình, khắp cơ cô toàn và vết đỏ do người đàn ông tối qua để lại, thậm chí trên giường vẫn còn vết máu.
- Không phải chứ? Tối qua mình đã làm gì? Mình... tại sao mình lại thành ra bộ dạng này?
Cạch!
Cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, thì ra anh ta vẫn còn chưa rời khỏi đây.
- Tỉnh rồi à?
Kỳ Anh sợ hãi lùi lại phía sau, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
- Cô sợ gì chứ? Tối qua không phải cô cuồng nhiệt lắm sao? Không lẽ quên rồi?
- Anh là đồ lưu manh?
- Cô nói ai lưu manh cơ?
Anh ta từ từ bước đến rồi nâng cằm cô lên.
- Rõ ràng tối qua cô chính là người cầu xin tôi, bây giờ lại nói tôi lưu manh. Sao? Nếu chưa nhớ ra được thì tôi sẽ giúp cô nhớ ra.
Anh ta cúi người xuống định hôn cô nhưng cô lại tức giận tát vào mặt anh ta một cái rõ đau.
Chát!!!
- Dám đánh tôi? Cô là người đầu tiên đấy. Cô có biết hậu quả của việc này là gì không?
- Là gì? Anh định làm gì tôi? Anh có ngon thì giết tôi đi! Tối qua anh đã ăn sạch tôi rồi mà bây giờ còn giả giọng quân tử.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-lai-cua-em-la-anh/2988115/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.