"Út Lam, út Lam"
Cậu hai Sơn vừa kêu tên Lam vừa đi lại chỗ của Ngọc Lam và Thanh Trúc đứng.
"Người đó là ai mà gọi tên cô dữ vậy đa?"
"Cái người đằng đó là anh hai tui mà nãy giờ tui quên giới thiệu, tui là Lam, Huỳnh Ngọc Lam tui sanh năm 1xxx tính đến nay cũng được 16 cái xuân xanh rồi."
"Vậy là chị lớn hơn tui một tuổi hả, nãy giờ tui nói năng hơi bất lịch sự mong chị bỏ qua cho tui nha!"
Thanh Trúc vừa nói vừa nở một nụ cười nhẹ làm cho hai má lúm đồng tiền của cô hiện lên trên gương mặt phúng phính của mình và chính nụ cười đó đã làm cho trái tim của Ngọc Lam lỡ nhịp. Cô khựng lại đưa đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào Thanh Trúc.
"Cô tư ơi cô tư, cô ở đâu vậy cô tư, cô tư ơi..."
"Í chết cha, tới giờ tui phải về rồi. Trốn đi từ sáng giờ chắc cha tui ổng biết nên ổng mới sai người kiếm tui về, chào chị tui đi trước nghen, nào hữu duyên mình gặp lại"
Nói xong Thanh Trúc cuối đầu chào Lam rồi chạy lại phía người gọi cô, còn Ngọc Lam vẫn đứng đờ người ra, vẫn đưa mắt nhìn về phía Thanh Trúc mặc dù Trúc đã đi một đoạn khá xa.
"Ê út, nhìn gì nhìn dữ vậy?"
"Anh hai, sao tự nhiên tim em đập nhanh quá à, người em cũng nóng nữa"
"Đâu? đưa cái trán đây anh hai rờ thử coi"
ads
Nghe Ngọc Lam nói vậy Chí Sơn có phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-lai-co-minh/2592345/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.