Đầu năm theo lệ Dương Kính Hiền dẫn người nhà quay về tổ trạch bái cúng tổ tiên, Hứa Ái Nùng dậy thật sớm, cùng hai anh em họ và quản gia tới bái cúng mộ phần Dương gia nhị lão và phu nhân, sau đó quay về ăn sáng, định bụng về tổ trạch ở quê hương.
Hứa Ái Nùng ăn không nhiều lắm, ăn xong lại nói:” Công ty có chút việc, tôi đi trước.”
Dương Mộ Hiền a một tiếng, hỏi:” Không đi bái ông cụ sao?”
Hứa Ái Nùng nhìn thoáng qua Dương Kính Hiền:” Các người với quản gia đi thôi.”
Dương Kính Hiền cầm bát múc một thìa cháo Bát Bảo cuối cùng ăn hết, cầm khăn lông lau miệng nói:” Năm nay nhất định phải đi, trong tộc có chuyện.”
Hứa Ái Nùng đang còn nghĩ lý do cự tuyệt, Dương Kính Hiền đã đứng lên đoạt túi đồ trong tay hắn.
Quản gia lái xe, Dương Mộ Hiền ngồi ghế trước, Dương Kính Hiền và Hứa Ái Nùng ngồi phía sau. Hứa Ái Nùng nghe quản gia dặn dò trong gia tộc đầu năm những biến động, giỗ tổ và kiêng kị, bỗng chốc Dương Kính Hiền đưa tới một cái hộp đen.
Hứa Ái Nùng mở ra xem, tim đập dồn dập.
Dương Kính Hiền bá đạo duỗi tay trái tới, cũng không nhìn tới Hứa Ái Nùng.
Hứa Ái Nùng lấy nhẫn ra trả lại vỏ hộp cho Dương Kính Hiền.
Dương Kính Hiền hài lòng nắm hai tay ma sát một cái, kéo tay của Hứa Ái Nùng qua, lôi từ trong túi áo một cái nhẫn khác đeo vào ngón áp út của hắn.
Hứa Ái Nùng khinh ngạc nhìn hắn.
Dương Kính Hiền bình tĩnh nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kinh-nhu-tan/82671/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.