Hoàng hôn chưa hoàn toàn bao phủ đất trời.
“Chẳng qua là mấy vạn đồng lẻ, anh cho tôi đi, coi như là tôi mượn anh được chưa? Hứa Ái Nùng anh đừng hẹp hòi như vậy a.”
Ngồi trên ghế xoay phía xa là trẻ vị thành niên có một mái tóc vàng tả tơi không theo trào lưu, giọng nói vừa khinh thường dáng vẻ lại xấu xa.
Bị hắn gọi toàn bộ tục danh, nam nhân đứng ở sau bàn làm việc dường như không nghe hắn nói chuyện, tự mình bấm điện thoại trên bàn gọi thư ký:
“Suzanne, cô vào đây.”
Rất nhanh có một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp gõ cửa đi vào: “Hứa tổng?”
Hứa Ái Nùng cầm bản văn kiện đã sửa đưa tới: “Có vài chỗ tôi đã sửa lại, cô nhận đi, nhanh chóng để cho bọn họ làm, trước tháng tám tôi muốn nhìn thấy bản ro-mát(*)
(*)giống như bản mô hình thu nhỏ, mẫu cầm tay.
Thư ký kia gật đầu đi ra ngoài.
Hứa Ái Nùng ngồi bên bàn làm việc bất đắc dĩ trừng mắt nhìn vị thành niên kia thật lâu: “Nhị đệ, cậu biết tôi là lĩnh lương sống qua ngày, mượn không ra nhiều tiền như vậy, nếu cậu thực sự cần tiền gấp, tôi có thể giúp cậu gọi điện cho Dương tổng, hắn chỉ có mình cậu là em trai, có cái gì là không cho cậu.”
Hắn nói ngay lập tức cầm điện thoại trên bàn, lại bị người nhào tới dùng tay chặn lại.
Dương Mộ Hiền đang khẩn trương còn giả vờ kiêu căng: “Có mấy vạn đồng, anh không cho tôi mượn, cũng không cần mách lẻo với anh hai.”
Hứa Ái Nùng nhìn dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kinh-nhu-tan/82658/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.