Editor: Vện
Gió thu hiu hắt lùa qua thềm điện vắng, Đoàn Lĩnh băng qua hàng lang, vạt áo đen tung bay, tóc cột đơn giản, môi khẽ nhếch.
Hắn đi qua tán cây rộn rã tiếng ve cuối hè, đi qua vườn hoa phất phơ lá rụng, đi qua ánh đèn lồng chớp tắt đan xen nắng chiều, tà dương đỏ tía khuất trong đêm. Trăm nghìn sắc thái nhân gian như sân khấu, sao trời rực rỡ tô điểm màn gấm xanh.
Màu áo đen của Đoàn Lĩnh như hòa làm một với bóng tối, hắn dừng lại trước mặt Bạch Hổ tinh quân, sao giăng chi chít trên mái đình. Trấn Sơn Hà nằm trên giá kiếm, được thờ dưới móng vuốt của vị thần cai quản mùa thu.
Nơi này như rất gần với thần điện của các vị tinh quân, mỗi lần nhìn Bạch Hổ tinh quân, Đoàn Lĩnh luôn có cảm giác như hắn chỉ cách dải sông Ngân có một bước. Nhưng sự tĩnh lặng đã cản đường Đoàn Lĩnh, ngỡ có thiên giới náo nhiệt ở ngay sau lưng Bạch Hổ tinh quân song người phàm chẳng thể nào đặt chân đến.
“Cha ơi.” Đoàn Lĩnh xoa răng nanh sắc bén của Bạch Hổ, áp gò má vào mũi tượng, nói, “Lại qua thêm một năm nữa rồi.”
Hắn thắp ba nén nhang vái lạy tượng hổ, gió hất màn sa. Mùi đàn hương thoang thoảng, Đoàn Lĩnh bò lên tượng, trèo vào chỗ trống trong móng vuốt, cuộn mình nằm trong đó, ngơ ngẩn nhìn trời sao, như được Bạch Hổ ôm lấy.
Đôi mắt Bạch Hổ tinh quân lấp lánh tựa sao, tượng ngọc lạnh lẽo từ từ ấm lên, Đoàn Lĩnh dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kien-hoan/2057297/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.