Quyển IV: Mộ hải thiên chung
Thập niên ly loạn hậu, trường đại nhất tương phùng.
Vấn tính kinh sơ kiến, xưng danh ức cựu dung.
Biệt lai thương hải sự, ngữ bãi mộ thiên chung.
Minh nhật ba lăng đạo,thu sơn hựu kỷ trọng
Đời loạn lạc mười năm cách biệt
Lớn lên rồi mới dịp gặp nhau
Ngẩn ngơ hỏi họ vừa chào
Xưng tên dần nhớ dáng nào ngày xanh!
Chuyện dâu bể rành rành kể lể
Lòng vừa vơi chiều xé tiếng chuông
Ba Lăng mai tiếp lên đường
Núi thu cách trở muôn trùng núi thu!
————————-
Đây là bài thơ ‘Hỷ kiến ngoại đệ hựu ngôn biệt’ (Mừng gặp lại đệ đệ nhưng phải từ biệt) của Lý Ích. Kể lại cảnh gặp lại người em trai lưu lạc sau mười năm chiến loạn, nhưng hôm sau lại phải vì công vụ mà chia biệt.
Ý cảnh lưu luyến, miêu tả sự vô thường của kiếp người, tương phùng ít biệt ly nhiều.
Editor lảm nhảm: Bối cảnh truyện này cũng kéo dài gần mười hai năm, từ lúc Lý Tiệm Hồng bị đoạt quyền dưới Tướng quân lĩnh đến khi hoàn truyện. Kẻ mất người còn, ly biệt trùng phùng đan xen, có lúc tưởng đã tương phùng thật ra lại là ly biệt.
Mượn đôi câu trong ‘Mô Ngư nhi’ trích từ thiên cổ tuyệt tình thơ mà Lý Mạc Sầu hay ngâm vựng để miêu tả lại tâm trạng của Mèo sau khi edit hết chương cuối của quyển này. Đến cuối cùng, có một mối tình, có một con người vĩnh viễn chìm trong phong tuyết.
Hoan lạc thú, ly biệt khổ (Hoan lạc thú, ly biệt sầu)Tựu trung cánh hữu si nhi nữ (Nỗi khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kien-hoan/2057270/quyen-4-chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.