*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoạn Lĩnh vừa đến phòng của Mục Khánh, còn chưa ngồi xuống nói được mấy câu đã bị kêu trở về, lần này Trương Sính tự mình ra ngoài bảo Vũ Độc không cần vào trong, chỉ để lại hai người Mục Khoáng Đạt và Đoạn Lĩnh đóng cửa nói chuyện.
Cơn giận của Mục Khoáng Đạt đã tiêu mất, nhìn Đoạn Lĩnh nói: “Đêm qua thiết yến, Hoàng Kiên chờ hai người ngươi một đêm không thấy, chi bằng đến cáo tội với đại sư huynh.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh vội vàng cung kính nói.
Hai con hồ ly, lời trong lòng không cần nói ra hết, Mục Khoáng Đạt tự nhiên sẽ không nói những lời vô ích như không được để lộ tin tức, Đoạn Lĩnh tự nhiên sẽ không tự mình nhắc đến.
“Còn nhớ trong thư nói những gì không?” Mục Khoáng Đạt nói, “Người Nguyên gởi thư liên lạc lại dùng Hán văn, ngược lại cũng đủ kỳ quái.”
Đã nói ra một lời nói dối liền phải dùng thêm trăm nghìn lời nói dối đến bổ khuyết. Đoạn Lĩnh đúng là đã quên chi tiết này, chỉ đành gắng gượng: “Đúng là Hán văn, học sinh cũng đang hiếu kỳ không hiểu.”
Mục Khoáng Đạt trầm ngâm một chốc, nói: “Ngươi chép lại một phong.”
Đoạn Lĩnh lấy giấy bút ra, mô phỏng theo ngữ điệu của Bạt Đô viết bậy một phong thư, nói: “Có vài chỗ cũng không nhất định nhớ rõ.”
Mục Khoáng Đạt lớn tiếng gọi Trương Sính: “Đến thư các lấy thủ tín của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kien-hoan/2057179/quyen-2-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.