Chương trước
Chương sau
1.
Đã một năm kể từ ngày tôi chia tay với Ngô Du.
Tôi luôn nhớ đến em.
Khi nghe một bản tình ca, tôi sẽ nhớ tới em, khi đi ngang qua quán bar, tôi sẽ nhớ đến em, thấy một bệnh nhân đau dạ dày cũng sẽ nhớ.
Dường như em đang ở khắp mọi nơi, càng nhớ lại càng dày vò.
Những tiếc nuối đó đều trở thành lời chỉ trích lúc nửa đêm, giống như một nhát dao cứa vào lòng tôi, khiến ban đêm tôi khó chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, tôi học cách hút thuốc, trong nhà cũng chứa một thùng bia.
Tôi uống rượu với trăng, ánh trăng lặng lẽ cùng tôi nhớ nhung người con gái độc nhất vô nhị ấy.
Khi tôi đánh mất em, tôi càng ngày càng giống em.
Tôi thích thu mình trong bóng tối, nhìn ánh lửa của tàn thuốc, tựa như em vẫn còn bên cạnh tôi.
Làn khói lượn lờ ma mị cũng biến thành gương mặt em —
Khi thèm thuốc lá, em sẽ làm nũng với tôi, đôi mắt hạnh ngập nước của em nhìn tôi đầy mong đợi.
Em luôn nắm bắt được điểm yếu của tôi, và lần nào tôi cũng chỉ biết mỉm cười bất lực trả lại số thuốc lá đã tịch thu ấy.
Em hút rất nhiều loại thuốc, nhưng đa số là loại ngọt.
Giống như em, gây nghiện và ngọt ngào.
Tôi hối hận vì đã không để ý đến tên loại thuốc lá mà em hút.
Vì vậy lần đầu tiên đứng ở quầy thuốc lá trong siêu thị, tôi đã bị những hộp thuốc lá đa dạng làm cho bối rối, luống cuống giống như một đứa trẻ vị thành niên lén mua thuốc lá sau lưng ba mẹ.
Sau đó, theo lời giới thiệu của ông chủ siêu thị, tôi chọn bừa lấy một hộp.
Tôi chưa từng hút thuốc, phải mất gần hết sức mới vụng về châm được nó lên, không do dự hút lấy một cái.
Không hề ngọt một chút nào.
Trái lại khiến tôi nghẹn ngào ho khù khụ, thậm chí nước mắt trào ra.
Là do thuốc quá cay.
Không phải vì nhớ em.
2.
Không phải là tôi chưa nghĩ đến việc đi tìm em.
Tuy nhiên tôi không thể.
Ở bên cạnh tôi, em sống không thoải mái.
Giống như cá chậu chim lồng, muốn làm bạn với tôi phải từ bỏ tự do.
Ánh mắt thận trọng và cách cư xử của em khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Ngô Ngô Du thoải mái như ở quán bar, còn tưởng em có một khía cạnh khác ngoài sự ngoan ngoãn, khác với tổng giám đốc Ngô tinh quái lập dị trong kinh doanh.
Nhưng vào ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy, tôi đã rơi vào tình trạng ảo não.
Hôm đó là bữa tiệc liên hoan với đồng nghiệp, sau bữa cơm, họ nhất quyết kéo tôi đến quán bar. Nhìn thấy dáng điệu vui vẻ của bọn họ, tôi cũng không tiện từ chối, bèn đi theo.
Tình cờ là tối nay Ngô Du cũng có hẹn, buổi sáng em đã nói không cần chờ em ăn tối.
Không ngờ tôi lại gặp em ở đây.
Vị trí của chúng tôi không xa cũng không gần, nên khi tôi chán nản quay đầu lại là có thể nhìn thấy em, nhưng em đang cười nói vui vẻ không nhìn thấy tôi.
Đồng nghiệp ngồi cạnh hỏi tôi nhìn thấy gì mà cười vui thế.
Tôi nói là tôi đang ngắm trăng.
Anh ta cười bảo tôi chưa uống rượu mà đã say, phòng kín thì lấy đâu ra ánh trăng.
Anh ta sai rồi.
Ánh trăng của tôi đang gạt đi tầng mây, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ của em ấy.
Đồng nghiệp trong bộ phận biết tửu lượng của tôi kém, không ai muốn đưa con ma men say rượu về nhà nên cũng không rủ tôi uống rượu.
Tôi nhấp một ngụm rượu nhỏ trong ly, vẫn không hiểu tại sao ở trước mặt tôi, Ngô Du lại phải dùng chiếc gông xiềng không thuộc về mình, tại sao lại không vui vẻ.
Em cũng thích cười, nhưng chưa bao giờ cười thoải mái đến vậy.
Tôi không đành lòng, càng không muốn vì yêu tôi mà em biến thành một con người xa lạ.
Dù trời có sập xuống, là chính bản thân mình còn quan trọng hơn yêu tôi.
Khi tôi sắm vai nhân vật gây sự, em kiên nhẫn tặng cho tôi đủ thứ quà, trong phút chốc tôi cũng không biết là em quá cẩn thận hay là tôi không quan trọng với em nữa.
Tôi quyết định không nói gì cả, vẫn trở lại với hình thức trước đây.
Mặc dù chạy trốn thật đáng xấu hổ, nhưng nó có ích.
3.
Chi tiết của cuộc chia tay tra tấn tôi mỗi ngày.
Hôm ấy tôi phải đối mặt mới cái chết dài đằng đẵng đầu tiên trong sự nghiệp của mình.
Chạy đua với thần chết hơn nửa năm trời, nhưng tôi không cứu được sinh mệnh trẻ tuổi đó, không thể cứu được gia đình đáng lẽ ra phải hạnh phúc.
Tâm trạng tồi tệ tích tụ trong ngày cùng với một đêm thức trắng chờ đợi đã lên đến đỉnh điểm.
Còn có giấy chứng nhận bất động sản đó.
Món quà kỷ niệm em tặng cho tôi lại là một căn nhà.
Một căn nhà với mức lương hiện tại tôi không thể mua được.
Tôi biết em yêu tôi, nhưng tôi không thể đáp lại món quà này.
Những bông hồng trên tay tôi và chiếc vòng cổ trên tủ đầu giường trông chẳng đáng là gì.
Điều này khiến tôi khó chấn nhận.
Giấy chứng nhận bất động sản nặng trĩu, như thể muốn làm cong cột sống tôi.
Đôi tay dùng dao phẫu thuật vậy mà cũng run lên nhè nhẹ.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tự ti khi đối mặt với khoảng cách thu nhập giữa chúng tôi. Tôi hiểu, cách ngành khác nhau đương nhiên cũng có mức lương khác khác.
Tôi cũng không có ý nghĩ phiến diện rằng đàn ông phải kiếm được nhiều tiền hơn phụ nữ để có thể coi là thành công và đứng vững trong gia đình.
Tôi cho rằng, ở trong sự nghiệp của mình, là chính bản thân thôi là đã đủ.
Nhưng món quà của em quá quý giá. Tôi thật sự không thể chịu nổi.
Tôi thấy hơi nóng của sủi cảo bay đi, nguội và cứng lại, cuối cùng dừng lại trên bàn.
Tôi thấy kim đồng hồ quay hết vòng này đến vòng khác.
Bốn giờ sáng, em đẩy cửa bước vào.
Tôi không muốn chia tay, chỉ là giận vì em đã uống say trong chính ngày kỷ niệm.
Càng tệ hơn là em không trả lời tin nhắn, còn đột nhiên biến mất.
Em không quan tâm đến sự an toàn của bản thân, còn tôi đã nghĩ đến việc gọi cảnh sát.
Tôi đưa ra quyết định sai lầm nhất.
Tất cả chúng tôi đều chọn sai cách, tôi không nói với em, em cũng không giải thích với tôi.
Chúng tôi đều bướng bỉnh giữ suy nghĩ riêng của mình, dưới cái cớ là tốt nhất cho nhau, giơ cao ngọn cờ muốn giữ gìn mối quan hề này, chúng tôi đã nhiều lần coi sự trốn tránh là sự bao dung nhường nhịn.
Cho đến khi bùng nổ, tất cả đều tự nhủ với mình, không giao tiếp với nhau.
Tôi nghĩ đây là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời mình.
Nhưng tôi không hối hận khi chia tay.
Tôi cho em tự do, không đành lòng nhìn em bị gò bó.
Trước hết em phải chính mình, sau đó mới là người tôi yêu.
Nụ cười tỏa nắng của em thật sự rất đẹp.
4.
Một năm ấy, cũng có không ít người giới thiệu đối tượng cho tôi.
Thậm chí có cả người cố vấn của tôi.
Lần nào tôi cũng nói, “Tôi lấy công việc làm chính, trước hết vì bệnh nhân.”
Bác sĩ Khương ở khoa nhi được y tá trưởng mạnh mẽ giật dây lại đến gặp tôi, kể về câu chuyện tình yêu của con gái.
Tôi mím môi theo bản năng, kiên nhẫn lắng nghe rồi lại từ chối bằng những lời đó.
Lần này, thay vì kìm nén tức giận bỏ đi như trước, cô ấy lại ép hỏi tôi vì sao không thể chấp nhận.
Tôi chỉ tay ra ngoài cửa sổ, đêm đen nặng nề, vầng trăng cô đơn treo trên cao.
“Trên bầu trời chỉ có thể có một mặt trăng.”
Chỉ có Ngô Du bám riết không tha mới có thể tôi hạnh phúc.
Kể từ khi có em, bất kể những người khác đều không quan trọng.
Bác sĩ Khương đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Tôi nhìn ánh trăng, rất muốn hút một điếu thuốc nhưng không thể.
Ngón tay chạm vào hộp thuốc lá, cánh cửa bị người bên ngoài mở ra.
Ngô Du với khuôn mặt tái nhợt được hỗ trợ đi vào phòng trực yên tĩnh của tôi.
Cuối cùng tôi cũng gặp được em, vào một buổi tối sau khi chia tay một năm.
Tôi vẫn muốn làm sủi cảo cho em cả đời này.
— Hết ngoại truyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.