【2】
Anh đưa tôi tới chợ bán thức ăn, là khu chợ mà trước đây chúng tôi hay tới.
Hồi mới quen, tôi luôn khó liên tưởng Lục Kỳ – người mặc áo trắng sạch sẽ cùng với khu chợ thức ăn ồn ào tràn ngập mùi tanh.
Sau này, chúng tôi cùng đi chợ, tôi nhận ra con người đều sống như thế này, chỉ có điều củi, gạo, dầu muối của tôi bị tiền tài bán đứt.
Chắc sẽ có người cười nhạo tôi, nói có tiền không tiền không cần tự nấu cơm thật tốt, có bao nhiêu người không muốn nấu cơm kia mà.
Nhưng không có ai hiểu tôi muốn nếm trải tay nghề của người nhà như thế nào.
Dù là người yêu hay người thân.
“Đứa bé này.. Lâu rồi không gặp hai đứa.”
Bà lão bán trứng vẫn còn nguyên mái tóc bạc trắng chải gọn gàng, đã một năm không gặp, đôi mắt của bà dường như không còn nhìn rõ nữa, còn híp mặt lại nhiều hơn trước.
Bà nắm lấy tay tôi, nói âu yếm: “Tiểu Lục nói với bà là hai đứa cãi nhau, bây giờ đã làm hòa chưa?”
“Bà ơi.” Lục Kỳ lên tiếng, “Mấy hôm nay bà nên đi kiểm tra mắt đi ạ.”
Bà lão mỉm cười gật đầu, bàn tay thô ráp nhưng sạch sẽ của bà vỗ nhẹ lên tôi.
Bà nói chậm rãi: “Đời người chỉ có mấy chục năm, bỏ lỡ điều gì sẽ là bỏ lỡ.”
Tôi lại to gan nhìn Lục Kỳ, muốn thấy một sơ hở nhỏ xuất hiện trên gương mặt anh.
Nhưng mà anh không có.
Tôi không nhịn được quay lưng bỏ đi, anh trả tiền rồi im lặng theo sát tôi, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-kien-ex/931422/chuong-2.html