"Ngụy đại nhân?" Người khám nghiệm tử thi nhìn thấy gã có hơi kinh ngạc: "Đã canh giờ này, không phải ngài đang ở công đường tham dự hội thẩm của tam ty hay sao?"
"Lão Lưu, đêm nay lại không về à?" Ngụy Bằng Cử rất quen thuộc bá vai đối phương: "Hôm nay chẳng qua chỉ là sơ thẩm, thượng thư đại nhân sao gấp như vậy bắt ngươi khám nghiệm tử thi suốt cả đêm chứ? Ta nhớ tẩu tử cũng đổ bệnh một quãng thời gian, có uống gì cũng không khá, vừa hay chỗ ta có một đại phu giỏi, khi nào rảnh rỗi, thì mời đến khám cho tẩu tử."
"Cảm ơn ngươi đã quan tâm, thế nhưng bệnh của bà nhà là bệnh cũ, nhưng năm gần đây nhà có mời biết bao nhiêu đại phu cũng không thấy chuyển biến tốt. Hiện tại con cái bắt đầu lớn sắp đến tuổi học hành, tiền lo cho nó ăn học cũng chưa thu xếp xong. Tẩu tử ngươi cũng vì chuyện này mà sầu não, cho nên bà ấy sao chịu dùng tiền mời đại phu chứ."
Lão Lưu thở dài: "Chi phí cho mấy đợt khám nghiệm tử thi hiện tại cứ rề rà chưa chịu chi, cũng không biết lúc nào có thể lấy được, nếu ngài không phiền có thể giúp ta hỏi thăm một chút được không?"
"Sao vậy? Tiền bạc vẫn chưa chi trả nữa sao?" Ngụy Bằng Cử vô cùng kinh ngạc, "Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy danh sách trình báo trên bàn Tề đại nhân, có lẽ là gần đây thượng thư đại nhân bận rộn, cho nên mới quên phê duyệt?"
Nghe xong lời này, lão Lưu gấp đến độ râu mép đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khanh/871970/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.