Trên lầu hai của quán rượu, tiểu nhị bưng bình rượu theo lời dặn của Tiết Tu đi về hướng cửa phòng của Kiếm Thập Lục.
Cánh cửa chợt mở ra một khe nhỏ, lộ ra nửa gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc gì của Kiếm Thập Lục: "Chuyện gì?"
"Tiết đại hiệp dưới lầu bảo tiểu nhân đưa một bình rượu ngon lên cho ngài, đây chính là loại rượu xuân cất ngon nhất của bổn quán ạ." Tiểu nhị ân cần bưng một bình rượu cười hì hì.
Kiếm Thập Lục đang định từ chối, bên trong phòng bất chợt vang lên một thanh âm lười biếng: "Người ta cũng có lòng tốt mà thôi, mang vào đi."
Vừa mới trải qua trận ẩu đả kia, tiểu nhị cũng sợ đến vỡ mật không dám nhìn thêm gì. Sau khi Kiếm Thập Lục vừa nhận xong, hắn cũng vội vàng xoay người chạy đi, trong lòng luôn sợ lỡ mình nhìn thấy thứ gì không nên thấy bị diệt khẩu thì nguy.
"Hắn quả là biết điều." Người trong phòng nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của đối phương bèn lên tiếng trêu đùa.
Kiếm Thập Lục cầm lấy bình rượu, sau khi quan sát hai phía không còn ai mới đóng cửa, xoay người dâng rượu: "Trang chủ."
"Ngươi uống không?" Mai Thiều nhận lấy bình rượu đẩy qua phía bên cạnh.
"Đây là rượu người ta mời ngươi, đâu có mời ta." Lý An cười "Với lại ta đâu chán sống tới mức lại đi giành rượu với tên sâu rượu như ngươi."
Mai Thiều cũng không tiếp tục rủ rê, y đảo mắt nhìn quanh phòng không thấy cái chung nào, bèn dưt khoát bưng cả bình hớp một ngụm: "Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khanh/871944/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.