Lâm Hạnh Chi vốn đã vô cùng lo lắng khi chờ đợi Thẩm Vân Thư đến, lúc nhìn thấy Phùng Viễn Sơn mặc áo đen, mặt mày lạnh lùng bước xuống xe, hai chân chị ta suýt nữa run cầm cập.
Mặc dù chị ta chưa bao giờ gặp Phùng Viễn Sơn, nhưng từ khí chất của người đàn ông này khi vừa xuống xe, chị ta có thể đoán được anh là ai, nhìn thấy miếng băng cá nhân dán trên cằm Phùng Viễn Sơn, chị ta càng muốn khóc hơn, đây chắc chắn là vết thương do đánh ai đó mà để lại, anh mà còn bị thương, chị ta không dám nghĩ người bị anh đánh sẽ bị thương thế nào.
Lâm Hạnh Chi vội vã muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Thẩm Vân Thư gọi lại.
Thẩm Vân Thư vịn vào cánh tay Phùng Viễn Sơn cúi người xuống xe, Phùng Viễn Sơn vén cổ áo khoác cho cô, rồi không nặng không nhẹ đóng cửa xe lại.
Tiếng đóng cửa xe làm Lâm Hạnh Chi giật mình, run lên lần nữa, chị ta không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu đứng tại chỗ, ngay cả hơi thở ra cũng run rẩy.
Chị ta đột nhiên rất hối hận, thoạt nhìn Phùng Viễn Sơn đã không phải là một người dễ đối phó, nếu trước đây chị ta từng gặp anh dù chỉ một lần, chị ta tuyệt đối sẽ không bị Phương Chí Thành lừa dối, không đúng, cái tên chết tiệt đó căn bản không phải tên là Phương Chí Thành, chị ta bị anh ta gọi là cục cưng, bảo bối suốt gần một năm, vậy mà đến tên thật của anh ta cũng không biết, trên đời này, chắc chắn không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653712/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.