Lúc rửa bát, bà cụ Cố còn an ủi Thẩm Vân Thư: “Cháu không cần lo lắng đâu, tính cách Viễn Sơn từ nhỏ đã vững vàng, làm việc đều có kế hoạch, nếu thằng bé nói có thể giải quyết, thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Với lại, một cơ ngơi lớn như thế này, chuyện trong ngoài có xảy ra một vài rắc rối cũng là bình thường, công việc của thằng bé vốn vất vả, đòi hỏi phải lao tâm lao lực, không có cách nào khác.”
Thẩm Vân Thư mỉm cười với bà cụ, khẽ nói: “Cháu không lo lắng nhiều về chuyện công việc của anh ấy đâu ạ, cháu chỉ xót cho anh ấy thôi ạ, ngày nào cũng bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt, không có lấy một giây phút nghỉ ngơi.”
Bà cụ Cố cười đến không khép được miệng: “Có cháu xót cho thằng bé, dù thằng bé có bận rộn hay mệt mỏi thế nào, thì vẫn có động lực để phấn đấu.”
Vừa nói xong, bà quay đầu nhìn người đang đứng ở cửa: “Cháu nói có phải không?”
Thẩm Vân Thư nhận ra điều gì đó, quay người lại nhìn, chiếc bát trong tay trượt ra, suýt nữa thì rơi, “Không phải anh đã đi rồi sao?”
Phùng Viễn Sơn bước tới, đỡ lấy đáy bát, rồi tiện tay cầm luôn bát, rửa dưới vòi nước, “Xe bị hỏng, không khởi động được, anh đã gọi người ở nhà máy lái xe khác đến.”
Thẩm Vân Thư dùng vai huých anh, không muốn anh động tay vào, anh đang mặc quần áo đi gặp khách, lỡ dính nước hay dầu mỡ thì không hay, Phùng Viễn Sơn không buông tay, Thẩm Vân Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653697/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.