Phùng Viễn Sơn bước vào phòng, tiếng “cạch” khẽ vang lên khi cánh cửa đóng lại, trái tim Thẩm Vân Thư cũng thắt lại.
Bên ngoài sân, những hạt tuyết nhỏ li ti bắt đầu rơi, bên trong căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Anh đứng sau lưng cô, ánh mắt hai người giao nhau qua gương, Phùng Viễn Sơn gạt những sợi tóc vương trên gáy cô sang một bên vai, những ngón tay thon dài của anh lướt qua làn da cô, như là chạm như là không, rồi anh cất giọng trầm thấp hỏi: “Để anh giúp em thế nào?”
Thẩm Vân Thư bị vết chai mỏng cùng hơi ấm trên tay anh cọ qua làm dấy lên một cảm giác rạo rực xé ruột gan, hơi thở cô trở nên gấp gáp, giọng nói càng run hơn: “Khóa kéo bị kẹt rồi, em không cởi được váy.”
Phùng Viễn Sơn khẽ nhấc sợi dây áo mảnh mai trên vai cô lên, rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, như đã biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Vậy là em muốn anh giúp em cởi nó ra?”
Dây áo màu đỏ lựu lướt qua không khí nóng bức, dính dấp rồi bật trở lại vai cô, tim Thẩm Vân Thư giật nảy, cô cắn môi giữ chặt tay anh, không muốn anh cử động thêm nữa.
Phùng Viễn Sơn nói: “Nói đi, em muốn anh làm gì?”
Nhìn vào đôi con ngươi đen kịt thâm trầm của anh, Thẩm Vân Thư cảm thấy sống mũi cay cay, cô xoay người, vòng tay qua cổ anh, hơi dùng sức kéo anh cúi xuống, đưa môi mình đến gần môi anh, rồi khẽ nói: “Hôn em.”
Hầu kết của Phùng Viễn Sơn chợt cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653695/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.