Cố Lan Anh bắt đầu loạng choạng, tay vịn vào bàn như sắp ngã xuống đất.
Phùng Viễn Sơn nhắc nhở: “Nếu bà cô ngất ở đây, cháu sẽ gọi Hoài Thành và bố cậu ta đến ngay bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau tính toán sổ sách những năm qua. Người khác nợ bà cô thì bà cô nhớ rõ lắm, nhưng nhà của bà cô nợ người khác, bà cô không thể cứ ung dung coi như không có chuyện gì được. Lại còn ngày nào cũng nghĩ đến việc chạy đến nhà chúng cháu để làm tổ tông.”
Cố Lan Anh loạng choạng một lúc, cuối cùng vẫn đứng vững không ngã xuống, bà ta nghiến răng, run rẩy nói: “Có bà cụ ở đây, có cậu của mày ở đây, chưa đến lượt đứa tiểu bối như mày những lời này, đây là nhà mẹ đẻ của tao, tao muốn về lúc nào thì về.”
Phùng Viễn Sơn cong môi dưới, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Bà cụ đã già rồi, cậu cháu thì không quản chuyện này, bây giờ ngôi nhà này do cháu làm chủ, bà cô hẳn phải hiểu rõ cháu là người như thế nào, bố ruột cháu còn không nhận, cháu cũng chỉ nể mặt ông cụ mới gọi bà là một tiếng bà cô. Trước đây bà cô đã làm những gì, không phải cháu không biết, lần trước là bà cụ đã ngăn cháu lại, kết quả bà cô lại không rút kinh nghiệm, còn tự mình chạy đến đây nữa.”
Cố Lan Anh nhìn sắc mặt Phùng Viễn Sơn, đột nhiên có chút hối hận vì hôm nay đã đến đây, tiền nộp phạt đó không phải bà ta không lấy ra được, chỉ là nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653691/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.