Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, quần áo trắng đỏ đen nằm chất đống trên sàn nhà, quấn quýt vào nhau như những đợt sóng tình triền miên.
Thẩm Vân Thư chìm trong lớp chăn mềm mại, toàn thân như vừa được ngâm qua nước, cô bị ánh mắt sâu thẳm của anh bao trọn, không tự chủ được mà đưa đâu ngón tay mềm mại, chậm rãi lau đi những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống từ thái dương anh.
Ban đầu, cô kháng cự không muốn bật đèn, một phần vì xấu hổ, một phần vì không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, cô rất sợ phải phơi bày tất cả mọi thứ của mình trước mắt anh một cách tr*n tr**.
Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy sự giằng xé giữa kìm nén và cuồng nhiệt trong đôi mắt anh, cô lại không nỡ nhắm mắt như trước, không muốn che khuất hoàn toàn con người anh như vậy, cô luôn nghĩ mình không thể đoán được suy nghĩ của anh, nhưng lúc này, cô dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cô vòng tay qua cổ anh, nhổm người dậy, hôn lên đôi mắt đen láy của anh, lại hôn lên cả vành tai đang đỏ bừng của anh.
Vào khoảnh khắc cô chủ động tiến đến gần, gân xanh trên trán Phùng Viễn Sơn nổi lên, anh giữ chặt cô, đột ngột dùng lực, xông pha sát phạt, mở rộng lãnh thổ, dưới sự tấn công dữ dội và dũng mãnh của anh, những tiếng r*n r* nghẹn lại trong cổ họng Thẩm Vân Thư hoàn toàn không thể kìm nén được nữa, cô gần như muốn cắn nát môi mình, Phùng Viễn Sơn cúi xuống, tách hàm răng run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653670/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.