Trần Duy Chu thấy Chử Tu Sùng và đoàn người xuống xe, lập tức thu lại vẻ lơ đãng, Anh ta bước nhanh đến đón, chị em nhà anh ta hồi đó đi Anh du học, đều nhờ Phùng lão đại nhờ chú Chử tìm người viết thư đề cử với trường.
Chử Tu Sùng ôn hòa vỗ vai Trần Duy Chu, gật đầu chào những người vây quanh. Rồi ông ta nhìn Cố Tùng Hàn: “Viễn Sơn đâu?”
Cố Tùng Hàn đáp lại một cách nghiêm túc: “Anh của cháu đang dỗ chị dâu cháu.”
Không chỉ Chử Tu Sùng sững lại, mà ngay cả Lăng Xuyên vốn luôn điềm đạm cũng ngẩn người ra, Trần Duy Chu còn tưởng mình đi máy bay chưa được nghỉ ngơi đầy đủ, tai có vấn đề.
Anh ta véo tai mình, ghé sát vào Cố Tùng Hàn: “Cậu nói lại lần nữa, Phùng lão đại đang làm gì cơ? Anh ấy còn biết dỗ người à?! Với cái mặt lạnh lùng chết người đó, anh ấy sẽ dỗ thế nào đây? Mấy năm nay tôi còn chẳng thấy anh ấy cười mấy lần.”
Cố Tùng Hàn không tiện nói rằng, cậu không thấy anh ấy cười, là vì anh ấy không muốn cười với cậu. Còn về việc anh trai mình dỗ người thế nào với cái mặt lạnh lùng chết người đó, anh ta cũng không biết nữa. Vừa nãy chị dâu rơi nước mắt, anh trai đã bế vào phòng nghỉ rồi.
Trong phòng nghỉ lúc này, Phùng Viễn Sơn đang quỳ nửa gối trước sofa, anh ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Đừng khóc nữa, khóc nữa mắt sưng bây giờ.”
Thẩm Vân Thư cố gắng kìm nước mắt, cô cố gắng cong mắt nhìn anh: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653668/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.