Mùi thơm từ trong bếp bay ra làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Vân Thư, cô đặt cây cán bột xuống, vội vàng chạy vào bếp, nồi cơm vẫn đang chưng trên bếp, cô mải nói chuyện với bà cụ mà suýt quên mất chuyện này.
Bà cụ cũng đã quên mất nồi trên bếp, bà cất giọng hỏi, “Không bị khét đấy chứ?”
Thẩm Vân Thư mở vung nồi, dùng xẻng trộn một chút, nếm thử độ chín, rồi trả lời, “Không sao ạ, suýt chút nữa thì khét, bây giờ chín vừa đúng.”
Phùng Viễn Sơn vén rèm bước vào nhà, anh vừa ở ngoài sân nghe được một đoạn đầu, cười hỏi bà cụ, “Cô ấy làm khét cái gì ạ?”
Bà cụ lườm anh một cái, “Không khét cái gì cả, Vân Thư thương cháu, biết cháu không thích ăn sủi cảo nên làm riêng cơm cho cháu, cháu nói xem cháu tu được phúc đức gì mà cưới được người vợ tốt như vậy chứ.”
Phùng Viễn Sơn cởi áo khoác treo lên giá, vừa đi vào bếp vừa trả lời bà cụ, “Còn tu được ở đâu nữa, không phải là do bà ban cho sao, nếu không có bà, cháu cũng không cưới được người vợ tốt như vậy.”
Bà cụ nhướng mày nhìn anh, “Ôi, hôm nay sao vậy, lại biết nói mấy lời trêu ghẹo vậy cà.”
Phùng Viễn Sơn trả lời, “Đương nhiên là gặp chuyện tốt ạ.”
Nói xong, anh đã vào đến bếp.
Bà cụ cười hừ một tiếng, xem ra là thực sự gặp chuyện tốt rồi, vừa về đến là đã đi tìm vợ.
Thẩm Vân Thư bắc nồi cơm xuống khỏi bếp, quay người nhìn thấy người bước vào bếp, ánh mắt cô khựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653660/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.