Phùng Viễn Sơn mặc quần áo xong, đi thẳng đến viện phía đông, trong ngoài vẫn không tìm thấy ai, Tiểu Tri Ngôn không có ở đó, bà cụ cũng không có ở đó, giờ này cô chắc vẫn chưa vội đến nhà máy.
Cố Tùng Hàn với cái đầu tổ quạ, ngáp liên tục đi ra khỏi phòng mình.
Hôm qua anh ta và Lục Chiêu bị Hà Yến Đình kéo đi uống rượu đến hơn 12 giờ đêm, Hà Yến Đình thật sự rất biết uống, anh ta và Lục Chiêu là hai người đàn ông cuối cùng đều gục xuống bàn không đứng thẳng dậy nổi, cô ta vẫn bình thường như không có chuyện gì, anh ta không biết nhiều từ, chỉ có thể chắp tay vái sát đất mà nói một câu “quá đỉnh.” Sau này anh ta mà đấu rượu với Hà Yến Đình nữa, anh ta sẽ viết ngược tên mình lại.
Cố Tùng Hàn lại ngáp một cái, nhìn anh trai với vẻ mặt nghiêm nghị đi vòng quanh trong phòng, nước mắt che phủ nói, “Anh, chân của chị dâu không sao chứ?”
Phùng Viễn Sơn sững lại, nhìn anh ta, “Chân cô ấy làm sao?”
Cố Tùng Hàn gãi cái đầu tổ quạ của mình, “Chị dâu không nói với anh sao? Em nghe Lục Chiêu nói hôm qua chị dâu bị xe đạp quẹt một cái, đầu gối bị đập vào lề đường, không biết có nghiêm trọng không.”
Anh ta nói đến nửa chừng mới nhận ra có gì đó không đúng, câu này là thằng Lục Chiêu kia nói ra lúc say rượu hôm qua, một tên ngốc ngoại trừ máy móc thì cái gì cũng không để ý, khi nào lại quan tâm đến chị dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653653/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.