Bà cô lại hoạt bát hơn cô nghĩ, trên bàn ăn, từ chuyện cãi nhau với con dâu, lại nói đến mâu thuẫn với cháu dâu, càng nói càng kích động, nói không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc, một ly nước đã cạn, Thẩm Vân Thư đứng dậy định rót thêm cho bà ấy, Phùng Viễn Sơn giữ cô lại, cô tưởng anh định đi rót, nhưng anh lại vươn tay cầm ly nước rời khỏi bàn.
Thẩm Vân Thư chớp mắt mấy cái nhìn anh.
Phùng Viễn Sơn lau miệng cho Tiểu Tri Ngôn đã đặt đũa xuống, anh hất cằm chỉ vào bát của cô, bảo cô ăn nhanh đi, nguội hết cả rồi.
Thẩm Vân Thư nghiêng người về phía anh, khẽ hỏi: “Anh ăn xong rồi à?”
Phùng Viễn Sơn nhìn vào mắt cô, “Ừ” một tiếng.
Cô cúi sát lại gần, anh có thể nhìn rõ độ cong của hàng mi cô.
Thẩm Vân Thư lại sát gần hơn nữa, giọng cũng nhỏ hơn: “Vậy anh đưa Tiểu Tri Ngôn đi tắm trước đi, tối nay thằng bé cần gội đầu, không thì lát nữa thằng bé buồn ngủ là sẽ không tắm được nữa đâu.”
Với cái đà này của bà cô, bữa cơm này không biết phải ăn đến bao giờ, cô biết anh không kiên nhẫn nghe những chuyện này, cô cũng không muốn Tiểu Tri Ngôn nghe thấy, vừa lúc để anh đưa Tiểu Tri Ngôn đi tắm.
Hơn nữa, hôm nay Tiểu Tri Ngôn trên bàn ăn quá yên lặng, không nói một câu nào, chỉ cắm cúi ăn cơm, không biết có phải vì lần đầu gặp bà cô mà sợ người lạ, hay là thực sự xảy ra chuyện gì ở trường, có một số chuyện cậu nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653637/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.