Vòng eo của Thẩm Vân Thư bị anh siết chặt, mặt cô bị bàn tay to lớn của anh ghì lấy cằm, cô đẩy không ra, trốn cũng không thoát, chỉ có thể mặc cho anh từng chút một chiếm đoạt hơi thở của mình.
Tiếng môi lưỡi m*t mát trong căn phòng kín mít, ẩm ướt ngày càng nặng nề, thân trên của anh c** tr*n, chỉ mặc một chiếc quần dài, hơi nóng bỏng rát không chút che chắn ập tới, khiến cô càng thêm hoảng loạn, ngay cả không khí ẩm thấp cũng như muốn bốc hỏa.
Trong cơn mơ màng, Thẩm Vân Thư đẩy vai anh, mơ hồ lên tiếng: “Trên bếp còn có nồi nước nữa.”
Phùng Viễn Sơn cắn nhẹ môi cô, trừng phạt sự mất tập trung của cô: “Chút lửa đó không đủ làm khô nồi đâu.”
Thẩm Vân Thư nhớ lại nỗi đau khắc cốt ghi tâm đêm đầu tiên, nỗi sợ hãi lớn hơn sự xấu hổ, cô nắm lấy tóc anh, khó khăn lắm mới tách được hơi thở đang quấn quýt sâu, ánh mắt run rẩy nhìn anh: “Không được, anh lâu quá rồi.”
Câu nói này khiến hầu kết của Phùng Viễn Sơn lại trượt mạnh, anh miết môi cô, khàn giọng nói: “Thẩm Vân Thư, em đúng là giỏi hành hạ người khác nhất.”
Ánh mắt Thẩm Vân Thư ngưng lại, cô hơi nghiêng đầu, môi rời khỏi tay anh, nhỏ giọng đáp: “Vậy anh đi tìm người nào không hành hạ anh đi.”
Phùng Viễn Sơn khựng lại, rồi lại nâng mặt cô lên, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Sao nghe lời này lại chua chát thế.”
Thẩm Vân Thư muốn nói tối qua cô ăn cháo chứ có ăn giấm đâu mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653623/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.