Thẩm Vân Thư nhét phong bì vào túi áo Phùng Viễn Sơn, đáp lại sự khó hiểu của ông thầy bói, “Tôi đã trả tiền cho ông rồi.”
Ông thầy bói sốt ruột, “Tiền của cô là trả cho quẻ trước đó.”
Thẩm Vân Thư nói, “Không phải ông nói quẻ trước ông xem sai rồi sao, nếu quẻ đó ông cũng thu tiền thì người khác sẽ nói ông xem bói không chuẩn, tôi cứ coi như quẻ trước ông chưa xem, người khác hỏi tôi cũng không nhắc đến, tiền của tôi là trả cho quẻ này.”
Ông thầy bói tức thì cứng họng, không thể phản bác nửa lời, hóa ra ông ta tự mình vác đá đập chân mình rồi, ông ta đã hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị một con bé say rượu dắt vào bẫy, ông ta còn phải cảm ơn cô đã tốt bụng giữ bí mật giúp ông ta.
Ông ta nhìn Phùng Viễn Sơn, hai vợ chồng này sẽ không phải là hợp sức lừa ông ta đó chứ.
Phùng Viễn Sơn không nhận ra ánh mắt tức giận của ông thầy bói, ánh mắt anh từ nãy đến giờ hoàn toàn đổ dồn vào Thẩm Vân Thư, khóe môi nở nụ cười nhẹ, anh lại đưa tay vén những sợi tóc rớt xuống cổ cô ra sau tai.
Ông thầy bói bị ánh mắt của Phùng Viễn Sơn làm cho răng ê ẩm, liền đứng dậy đuổi người, nửa đêm ông ta ra công tốn sức như vậy, nói đến khô cả họng, không kiếm được một xu nào lại còn phải chịu sự k*ch th*ch này, còn có thiên lý gì nữa không.
Trước khi ra về, Thẩm Vân Thư lại cảm ơn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653598/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.