Tay Phùng Viễn Sơn chậm rãi dừng lại, chợt lại cảm thấy, cứ như vậy đi, mặc kệ cô có tấm lòng hay không, hay tấm lòng cô còn ở chỗ ai, con người của cô bây giờ đang trong vòng tay anh, đó mới là điều quan trọng nhất, hà tất phải tính toán cô nói thật hay nói dối, dù rằng là cô có dỗ dành anh, nhưng cô cũng không đi dỗ dành người khác.
Anh nâng cô lên khỏi ngực mình một chút, nhìn vào mắt cô, “Tất cả đều là lỗi của anh.”
Hốc mắt Thẩm Vân Thư lại nóng lên, cô nói với giọng cứng rắn, “Đúng là lỗi của anh, anh không biết lúc nãy em nhìn thấy xe anh dừng trước cửa, trong lòng vui mừng bất ngờ đến mức nào, nhưng anh vừa đến đã lạnh mặt với em, ai mà chẳng biết lạnh mặt, nếu em muốn lạnh mặt, em còn lạnh hơn anh nhiều, núi băng đến em còn không lạnh bằng em.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Phùng Viễn Sơn dịu đi một chút, anh cúi người hôn lên khóe mắt ướt át của cô, khẽ thì thầm, “Anh xin lỗi.”
Thẩm Vân Thư bị anh ghì chặt vào trong lòng, không tránh khỏi hơi ấm của anh, trong lòng cô có chút dao động, cô run rẩy nói, “Em cũng có lỗi, em không nên cứ hay thay đổi, anh nói đúng, hôn nhân là do em nói muốn kết, nhưng em vẫn luôn muốn lùi bước.”
Phùng Viễn Sơn đã nhận lỗi rồi, nhận lỗi lại càng dễ dàng hơn, “Anh sai nhiều hơn.”
Thẩm Vân Thư gật đầu, “Cái này đúng, em chỉ sai một chỗ, anh sai nhiều chỗ.”
Khóe môi Phùng Viễn Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653592/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.