x**n th** nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Vân Thư, còn tưởng cô không hài lòng với món này, cậu ta nhanh nhảu nói, quên hết lời sư phụ vừa mắng: “Thịt kho tàu là món tủ của sư phụ em, mấy quán khác không làm được mùi vị như sư phụ em đâu. Chị có thể nếm thử trước, đảm bảo chị ăn xong sẽ còn muốn ăn nữa.”
Thẩm Vân Thư nhìn cậu ta chỉ mười mấy tuổi, ưỡn ngực nói chuyện y hệt Tiểu Tri Ngôn khi bao che cho cô trước mặt người ngoài. Cô mỉm cười, thuận theo lời cậu ta đáp: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ nếm thử.”
x**n th** nhìn nụ cười đọng trong mắt cô, có chút ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Cậu ta ngượng ngùng sờ sờ vành tai đang nóng bừng của mình, xoay người muốn chạy.
Thẩm Vân Thư gọi cậu ta lại: “Anh trai nhỏ, chỗ mấy cậu có chỗ rửa tay không?”
Cô khóc xong lại bị gió lạnh thổi vào nên giờ mặt hơi khô và đau, cô muốn rửa mặt.
x**n th** bị câu “anh trai nhỏ” này gọi khiến nhiệt độ trên mặt còn chưa tan hết lại bốc lên, nói chuyện cũng hơi vấp váp: “Có, có ạ, em đưa chị đi.”
Thẩm Vân Thư tháo khăn quàng cổ xuống, vắt lên lưng ghế, cũng không nhìn người đối diện, theo x**n th** đi xa.
Phùng Viễn Sơn nhìn x**n th** đi mà chân tay gần như đồng điệu, khẽ nhếch môi cười như có như không, đôi mắt đen lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc gì.
Chỉ là thời gian rửa mặt, chờ khi trở ra, mấy cái bàn đã chật kín người. Nghe nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/4653552/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.