Tả Tiến lúc này mặt cũng đầy đau thương, rốt cuộc cũng dưỡng hơn hai mươi năm, tuy tâm vẫn luôn sinh khúc mắc, nhưng tốt xấu cũng có cảm tình. Thở dài lắc đầu, thật là chưa từng nghĩ đến muốn dồn hắn đến chỗ chết.
“Ta hận các ngươi, ta hận các ngươi …..” Tả Linh Tú ôm thi thể Tả Thế Thanh khàn giọng quát, đương nhiên, muốn nói hận, phỏng chừng người hận nhất chính là Nam Phác Nguyệt, là y khuyến khích Mộng Nhi tố giác bọn họ, là y tự mình làm nhân chứng chứng thật bọn họ, nếu không có y nhúng tay vào, tin rằng nàng cùng ca ca bình an vô sự, bây giờ ca ca nàng đã chết, đều là bị y bức, là y!
Mọi người đều trầm mặc không nói, người sai sử phía sau đã chết, còn có gì so với tử vong hoàn toàn sạch sẽ, lúc này hết thảy thù hận bất quá là mây khói dĩ vãng, sau bi thống liền phiêu tán.
Ở dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, Tả Linh Tú cõng thi thể hắn lên, trong miệng nức nở nói: “Ca, ta đưa ngươi đi khỏi nơi này, không bao giờ quay về nữa ~” nói xong nước mắt rơi như mưa.
Ai cũng không nói gì, dù từ lão gia phu nhân đến thị vệ nha hoàn, trong lòng mỗi người hoàn toàn không dễ chịu.
Sau khi xử lý xong việc này, trong phủ trên dưới mới dần khôi phục bình thường, suy xét đến Mộng Nhi là do bị cưỡng bách sai sử, cho nên tội không đáng chết, ngay lập tức bị lão gia tống cổ về nhà.
Nhị công tử vẫn luôn nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-gia-muon-xoat-ton-tai-cam/937410/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.