Chương trước
Chương sau
Xuân quang xạ tiết: Nắng xuân tỏa hương
Nhưng mà, người nào đó cũng muốn a, y nỗ lực thử động động, không nghĩ đến, huyệt đạo đột nhiên ngay lúc này vừa khéo được giải, nhanh chóng đứng dậy, nhìn Tả Linh Tú còn ngã trên mặt đất còn có chút sững sờ như vậy, có chút không tự nhiên đưa tay ra, tuy rằng không thích đụng chạm với người, nhưng lần này có chút đặc thù, người trước mắt là bởi vì chính mình mà té ngãy chỉ cho rằng đây là lễ phép cơ bản nhất.
Tả Linh Tú còn chưa phản ứng lại người nào đó đã nâng đỡ nàng lên.
“Vừa rồi đúng là vô tình mạo phạm, vẫn mong tiểu thư không cần để trong lòng.” Nam Phác Nguyệt mở miệng liền giải thích.
“Ồ, không, không có việc gì.” Tả Linh Tú vụng trộm mà gõ đầu mình một chút, chính mình đây là làm sao vậy, hoang mang lo sợ, thất thần, thật thật nhụt chí!
Nam Phác Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Vậy bổn vương đi về trước, sắc trời đã tối, các ngươi đi dạo xong cũng sớm chút quay về thôi.”
“Ồ, Lăng An Vương đi thong thả.” Tả Linh Tú nhịn không được có chút thất vọng nho nhỏ.
Gật đầu vừa muốn rời đi.
“Thất hoàng thúc còn chưa nói cho ta thúc vì cái gì mà ở đây đâu!” Nam Phác Khiên Khiên bĩu môi bất mãn nói.
Y khé nhíu mày: “Hoàng thúc chỉ là có công vụ trong người, Khiên Khiên vẫn là không nên hỏi nhiều.”
“Ồ.” Miễn cưỡng trả lời, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn rất lạnh lùng.
Sau khi đợi y đi xa, Nam Phác Khiên Khiên vẻ mặt cười xấu xa nhìn Tả Linh Tú, thần bí hề hề mà nói: “Linh Tú tỷ tỷ, tỷ có phải hay không…..”

Tả Linh Tú vừa nghe, đương nhiên biết cô gái nhỏ này đang ám chỉ cái gì, hai người này ngày thường không tránh được thích thảo luận mấy chuyện tình tình ái ái, đừng nhìn đứa trẻ này mới mười một tuổi, nàng có thể chính là cái gì cũng đều hiểu, lúc này bị nàng một lời nói trúng, lại có chút thái độ không tự nhiên, không biết người nọ có hay không nhìn ra tâm ý nàng, thật là đã vừa mong chờ lại khẩn trương. Nàng chỉ đầu nhỏ Nam Phác Khiên Khiên, che giấu nói: “Không được nói bậy.”
Nàng lẩm bẩm một câu: “Ta mới không có nói bậy.” Rõ ràng đỏ mặt, rõ ràng thẹn thùng, ai cũng đều thấy rõ, thế nhưng còn không thừa nhận, thiết ~.
Nam Phác Nguyệt sau khi trở về liền bắt đầu phân phó gã sai vặt múc nước nóng, tiếp theo cởi quần áo, nhìn cũng không nhìn một cái, liền vẻ mặt ghét bỏ mà ném đi.
Bên này Nam Phác Nguyệt vừa tắm nước nóng, người nào đó liền đến đây tìm y, nghĩ đến xấp xỉ canh giờ này nên trở về rồi, liền cố ý tời xem kịch.
Hiển nhiên người nào đó dụng tâm kín đáo, khi tiến vào cửa liền không gõ, trực tiếp tiến vào, đợi đến khi bốn mắt nhìn nhau……
“A!” Gia Cát Dật một bước chân ở sát chỗ bình phong, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ngại quá, ta không biết Lăng An Vương đang tắm gội.” Mà trong lòng lại nói: Quả nhiên bị ta đoán trúng.
“Cút ra ngoài!” Vốn dĩ tâm tình không tốt, còn cố tính chọn ngay lúc này đến tìm y, người này thật đúng là khắc tinh của y!
“Lăng An Vương bớt giận a, vi thần cũng là vô tình.” Vừa nói lại tiến gần về phía trước.
“Ai cho ngươi đến gần đây, ra ngoài cho ta!” Dưới tính thế cấp bách đã quên tự xưng.
Gia Cát Dật bước chân thong thả đi đến bồn nước tắm trước mặt, Nam Phác Nguyệt hoàn toàn hoảng loạn mà chìm vào trong nước kéo áo lót sạch trên giá xuống che thân thể, tức đến hộc máu nói: “Ngươi không nghe thấy sao? Đi ra ngoài cho ta!”
“Hửm? Lăng An Vương nói cái gì? Ta như thế náo không nghe thấy?!” Hắn móc móc lỗ tai, thật ứng lời người nào đó nói, hắn chính là không nghe thấy!
“Hỗn đản! Tin hay không ta gọi người thật sự gọt lỗ tai ngươi!” Nam Phác Nguyệt cắn răng, vẻ mặt âm ngoan nói.
“Hửm? Lăng An Vương là để vi thần hầu hạ người tắm gội sao?” Hắn gãi đầu nghi hoặc hỏi.

Không thể không nói, kỹ thuật diễn của hắn quá tuyệt, cao đến người nào đó trong nước thật sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí có thể nghe được “ken két” vang.
“Được rồi, vi thần tuân mệnh là được!” Gia Cát Dật tự bào chữa nói, hoàn toàn người nào đó có thể dùng ánh mắt giết chết người, tiếp theo hắn vốc một vũng nước nhẹ nhàng mà hất lên trên người Nam Phác Nguyệt, ngón tay vừa mới chạm được cổ trắng tuyết của y, liền càng muốn thâm nhập thêm.
Khi đang sờ lên, đột nhiên, Nam Phác Nguyệt nâng một bàn tay giữ lại động tác cổ tay của hắn, mãnh liệt nhịn xuống ngọn lửa sắp bùng nổ, vẻ mặt ngưng trọng trầm giọng nói: “Đại nhân! Thỉnh tự trọng!”
“Ồ? Lăng An Vương chê động tác ta quá chậm? Được, vi thần nhanh hơn chút là được.” Nói xong hai tay liền xoa lòng ngực ấm áp của y.
“Đại nhân!” Y đứng lên từ trong nước, đem hắn đẩy ra.
Lại không nghĩ trên người ẩm ướt dán một kiện áo tơ tằm mỏng, dáng người thon dài, làm da trơn mềm như mỡ dê, còn có hai điểm đáng chú ý kia…..
Xem ra, nắng xuân tỏa hương, chính là như thế!
Thấy được rồi!
Hắn thấy được rồi! Trong lòng nhịn không được nổi lên kích động! Ngay cả diễn kịch cũng quên, biểu tình đều viết: Tú sắc khả xan*, một vưu vật đẹp!
*秀色可餐 Tú sắc khả xan có 2 ý nghĩa: chỉ cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần; chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”.
Chú ý được ánh mắt cực nóng Gia Cát Dật nhìn mình, Nam Phác Nguyệt xấu hổ giận dữ mắng: “Thật là vô sỉ!”
Nói xong bước ra bồn tắm, đi đến mặt sau bình phong, cầm lấy khăn tắm lau khô thân thể, sau khi thay trung y sạch sẽ, vì dưới tính thế cấp bách vừa mới mình lấy tới che đậy, cho nên lúc này ướt đẫm vô pháp mặc, bất đắc dĩ, đành phải đi chính sảnh lấy một bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.