Y đã nghi hoặc lại khẩn trương hỏi: “Người đến là ai?”
Gia Cát Dật nhịn ý cười, tiếp tục thay đổi giọng trấn an nói: “Mỹ nhân chớ kinh hoảng, bổn công tử chỉ vô tình đi ngang qua, lại thấy cô nương xinh đẹp như thiên nhân, còn cho rằng bản thân gặp được tiên hoa.”
Lúc này người nào đó nhăn mi lại, đầu tiên, ngươi nọ phạm vào điều y kiêng kỵ, tiếp theo, y không thích bị người đụng vào.
Bên kia tiếp tục nói: “Thì ra mỹ nhân ngươi thích mẫu đơn a, ừm, không tồi.”
“Công…..”
Nam Phác Nguyệt chưa kịp mở miệng giải thích, bên này đã làm bộ làm tịch lắc lư đầu ngâm tụng: “ Đình tiền thược dược yêu vô cách, Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình ; Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc , Hoa khai thời tiết động kinh thành* , đẹp chính là đẹp, nhưng……” Dừng một chút, hắn dán bên tai Nam Phác Nguyệt, có ý ẩn chứa nói, “ Mẫu đơn tư dung tự vô song, bất cập giai nhân tiếu khuynh thành!*”
*Đây là bài thơ Thưởng mẫu đơn của Lưu Vũ Tích thời kỳ Trung Đường.
Ngắm mẫu đơn
Đẹp cách riêng trước sân thược dược
Sen trong ao tuy sạch thiếu tình
Mẫu đơn đẹp nhất một mình
Khi mùa hoa nở kinh thành rung rinh.
(Sưu tầm)
*Mẫu đơn dung mạo tựa vô song, không bằng giai nhân cười khuynh thành!
Lúc này Nam Phác Nguyệt mặt đầy xấu hổ, y thầm nghĩ: Người này mắt mù sao?!
Mà đây còn chưa tính là gì, sau đó người nào đó đã suy nghĩ trong đầu: Nam Phác Nguyệt chuyển qua cười xấu hổ, trong miệng ngượng ngùng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-gia-muon-xoat-ton-tai-cam/937398/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.