Gia Cát Dật nhậm chức chủ tướng, Nam Phác Nguyệt làm phó tướng, hai người chạm mặt, sau khi ấn theo trình tự bố trí an bài vấn đề đi lại, ăn, ở, mặc của vạn binh lính liền dẫn theo mười mấy vạn nhân mã mênh mông hướng Lạc Dương xuất phát, khí thế trải rộng dọc đường đi, thật uy phong! Kỳ thật Gia Cát Dật đã sớm muốn đem binh đi đánh giặc, chỉ vì phụ thân là Thái phó, từ nhỏ bị phụ bắt hắn học văn, sau lại bất đắc dĩ mới ghi danh quan văn, thông minh như hắn, mười lăm tuổi đỗ cao trung đầu bảng, mười tám tuổi phong Tư Mã, hai mươi tuổi nhậm chức Tả tướng, hiện tại hai mươi hai tuổi, đang ở độ tuổi khí phách hăng hái, hắn sao có thể cam lòng giống như một đại cô nương cả đời dưỡng nơi khuê trung, hắn vẫn luôn cảm thấy, chỉ có trên chiến trường giết địch, vậy mới giống một nam nhân chân chính! Hay là thay đổi cách nghĩ, như vậy mới có thể cho người hắn yêu đủ cảm giác an toàn. Trên hai con hãn huyết bảo mã, một người đi phía trước một người ở phía sau, mà phía trước chính là phó tướng Nam Phác Nguyệt, phía sau lại là chủ tướng Gia Cát Dật, đại quân ở phía sau hai người, chỉ cách vài mét, đã bị các tướng lĩnh ở đằng trước nhìn vào trong mắt, một trận nghi ngờ rốt cuộc vị nào mới là chủ tướng. Từ khi xuất phát đến hiện tại, Nam Phác Nguyệt cũng chưa từng chủ động nói chuyện với hắn một câu, đừng nhắc đến liếc mắt nhìn hắn một cái. Ngược lại, Gia Cát Dật vẫn luôn cười đùa cợt nhả nói chuyện vô ích, mặc dù người nọ ở phía trước tích chữ như vàng, thỉnh thoảng “Ừm” “Ồ” hai từ đơn âm cho qua chuyện, nhưng hắn cũng không xấu hổ, vẫn như cũ tươi cười như gió xuân. Nam Phác Nguyệt không nhịn được mà oán thầm: Có cái gì buồn cười! Thật muốn tát hắn hai bạt tai! Đang nghĩ như vậy, liền mắt cũng không thèm liếc lạnh lùng “Hừ!” một tiếng. Gia Cát Dật thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên ngưng ý cười, thanh thanh giọng nói, làm ra một bộ dạng thư sinh chậm rãi thì thầm: “Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập; Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc!”* * Đây là bài Giai nhân ca
Bắc phương có một giai nhân Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay Thành nghiêng nước đổ mặc bay Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?* Sưu tầm Truyện Khuynh thế hoàng phi - Mộ Dung Yên Nhi Nam Phác Nguyệt khinh thường một trận trong lòng: loại thời điểm này, thế nhưng còn có hứng thú này! Không biết thiên kim nhà ai bị hắn coi trọng, thật là mốc xui xẻo tám đời! “Lăng An Vương?” Gia Cát Dật nhỏ giọng gọi. Làm bộ không nghe thấy, mới không cần phí nhiều lời với hắn, hắn một khi mở miệng, chắc chắn không có chuyện tốt. “Úi chà, vi thần chỉ muốn nói, Lăng An Vương người quá gầy, nên bồi bổ thật tốt.” Y gầy sao? Kỳ thật cũng còn được, nhìn bóng dáng, chỉ là ngồi có chút cao quý đĩnh bạt, cho nên dáng người có vẻ tinh tế chút. Cần ngươi quản? ! Bên này, y trong lòng không đau mà chế nhạo phản bác: Như ngươi cũng chẳng cường tráng đến đâu. Nhưng tâm lý đánh chết cũng không muốn nhiều lời với hắn một câu, dứt khoác kiên định, chính là không để ý đến hắn, y chính là muốn tiêu diệt uy phong của hắn, để xem hắn còn dám trong buổi thượng triều miệng đầy thư hoàng* mà mồm mép với y.
*雌黄thư hoàng từng được sử dụng như một loại đá mài để sửa đổi chữ viết trong các văn bản, vì thế trong ngữ cảnh Trung Hoa thì thư hoàng còn có nghĩa bóng là sửa đổi văn chương tùy tiện, với thành ngữ "tín khẩu thư hoàng" (信口雌黃) nghĩa là bất chấp sự thật, bình luận sằng bậy hay tùy khẩu loạn ngôn. Gia Cát Dật tiếp tục nói: “Đã trải qua một ngày rồi, Lăng An Vương mệt không?” Giọng nói bao phủ trong một mảnh tiếng lộc cộc ở sau người, hiển nhiên không ai đáp lại. “Ai ~” Gia Cát Dật thở dài lắc đầu, thấy y sau lưng thẳng tắp, vẫn ngồi ngay ngắn như vậy, cư nhiên không phản ứng, trêu ghẹo nói: “Lăng An Vương, thân phận người và vi thân không giống nhau, sao không ngồi xe ngựa a?” Người phía trước không trả lời, người nào đó lại lần nữa bị hoa mỹ coi khinh. Nhưng Gia Cát Dật là ai, hắn chính là tiểu cường đánh không chết, đặc biệt ở trước mặt Nam Phác Nguyệt, da mặt hắn có thể nháy mắt dày so với tường thành. Cho nên, chút chà xát nhỏ này đã tính là gì, bất quá cũng giống như cơm bữa, nhưng hắn từ nhỏ đã thành thói quen, nói đến khi còn nhỏ, hắn bắt đầu lâm vào trong hồi ức…… Mười mấy năm trước, năm đó hắn chỉ bảy tuổi, bắt đầu nhận được giáo dục trong tử cung do phụ thân an bài, phụ thân là Thái phó, đến nỗi bởi vậy có được lợi thế, hắn có thể cùng vài vị thế tử hoàng tộc cùng nhau đọc sách, kỳ thực, nếu nói không dễ nghe, đó chính là thư đồng. Lúc đó tiên đế đã tri mệnh chi niên*, dưới ngai có hơn hàng chục vị hoàng tử, hiển nhiên một chút cũng không hiếm lạ, nhưng khoảng cách tuổi tác của các hoàng tử cách nhau rất lớn, lớn nhất đã ở đầu những năm ba mươi, nhỏ nhất còn được bọc trong tã. *知命之年 tri mệnh chi niên: chỉ 50 tuổi. Nam Phác Nguyệt là Thất hoàng tử, So với Gia Cát Dật chỉ nhỏ hơn một tuổi, cho nên được phụ thân của Gia Cát Dật là Gia Cát Bá Nhiên nhiều lần nhấn mạnh, ngày thường phải chiếu cố y thật tốt, có thể vì làm phụ thân, cho rằng hai người cùng tuổi đi, sở thích có thể chơi cùng nhau, hơn nữa, nếu tương lai hai người có thể trở thành bằng hữu, càng củng cố địa vị của mình có lợi mà không có hại. Bản thân tuy không phải là gian nịnh chi thần, nhưng đối với cũng cố địa vị, hết thảy vẫn rất cần thiết. Gia Cát Dật chỉ là ngoài miệng cung kính đáp ứng phụ thân xong, liền không để trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]