Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic

Ngày hôm sau sau lễ nguyên tiêu, trên triều đường hoàng đế bệ hạ tuyên bố một đạo thánh chỉ, tựa như dầu gặp nước nóng, triều đường Đại Lương nháy mắt bùng nổ ầm ĩ.

Đinh Chính Nhất đã gào thét một hồi lâu, với tư cách là lão thần phò trợ hai triều quân vương, đối mặt với cục diện hiện nay, lão thật sự có chút không cách nào tiếp nhận được, suýt nữa thì lăn quay bất tỉnh ngay tại chỗ.

Thân là đương sự tạo nên cục diện hỗn loạn này, nhưng Văn Tố không hề tránh né đối mặt với nó như trước đây, mà thập phần trấn tĩnh đương đầu.

Vì thế cảm giác chóng mặt hoa mắt của ông cụ Đinh lại càng mãnh liệt, ôm ngực thở hồng hộc.

“Bệ hạ nghĩ lại đi, một nữ tử sao có thể giữ chức vị cao như vậy? Mặc dù nàng ta có công thúc đẩy quan hệ liên hôn, nhưng khen thưởng như vậy cũng vạn vạn lần không được đâu.”

Hoàng đế nhíu mày nhìn lão, “Đinh thủ phụ lẽ nào bảo thu hồi ý chỉ đã ban sao? Cũng biết quân bất hí ngôn!”

Nghe ra được nộ ý trong giọng điệu của hoàng đế, Đinh Chính Nhất vội vàng chỉnh lại trang phục, hạ bái, “Bệ hạ bớt giận, lão thần cũng không phải ý này, chỉ là hi vọng bệ hạ ban thưởng bằng cách khác.”

“Thần có chuyện cần tấu.” Tả đô ngự sử Vương Định Viễn bước ra khỏi hàng, “Bệ hạ nghĩ lại, bổn triều từ xưa đến giờ chưa từng có tiền lệ này, để nữ tử làm quan vốn cũng chỉ là kế sách tạm thời, hiện giờ nếu như đại sự đã thành, vì sao lại  cần gia phong cho Văn thị như vậy? Thật không hợp lý. Ý của vi thần cũng giống lời Thủ phụ đại nhân, ban thưởng bằng cách khác đi.”

Văn Tố vẫn luôn lặng lẽ đứng đó siết chặt lòng bàn tay.

Cho dù nàng làm bao nhiêu việc, nhưng vẫn vì thân phận là nữ tử mà bị những quan viên này bài xích như cũ, bình thường còn đỡ, một khi nhắc đến quan trường thì liền phân chia giai cấp rõ ràng.

Văn thị. Chỉ gọi họ, quả nhiên rốt cuộc vẫn coi thường nàng.

Nàng đột ngột ngẩng đầu, hướng về phía hoàng đế đang mặt mày khó xử ở phía trên chắp tay, “Xin bệ hạ đem lời phong thưởng trước đó nói lại lần nữa.”

“Hả?” Hoàng đế sửng sốt một lúc, bất giác cùng Nhiếp chính vương đang đứng trước mặt nàng đưa mắt nhìn nhau, người kia cũng rất đỗi kinh ngạc. Đám đại thần xung quanh trước đó còn đang phản đối cũng mặt mày ngơ ngác.

Văn Tố cúi đầu lại nói: “Xin bệ hạ nhắc lại lần nữa.”

Thấy nàng kiên trì như vậy, hoàng đế cũng chiều theo ý nàng, lên tiếng, “Hộ bộ thị lang Văn Tố, từ khi làm quan đến nay chiến tích rõ ràng, liên tiếp lập công, hiện gia phong chức Thiếu phó, làm thầy của Trẫm.”

Khoảnh khắc lời vừa dứt, Văn Tố đã nhấc vạt áo quỳ xuống, cất cao giọng: “Thần Văn Tố lĩnh chỉ, tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

……………………….

Tất cả mọi người có mặt đều đờ ra, ông cụ Đinh lại càng vô cùng kinh hãi, phía Vương Định Viễn thì đã hoàn toàn không thốt nên lời.

Nàng ta nàng ta nàng ta………………………thế nhưng lại cứ tùy tùy tiện tiện mà nhận quan chức như thế?

Thiếu phó đó, thầy dạy của thiên tử đó, một nữ nhi như nàng ta, dựa vào cái gì dám nhận chức quan nhất phẩm đường đường như vậy chứ hả?

Hoàng đế ngồi trên cao khẽ thở phào một cái, nhìn tư thái này cũng hiểu Văn Tố nhất định đã bị Đông Đức Ngọc Tụng tẩy não rồi, bằng không sao lại có sự chuyển biến như thế?

Kỳ thực dựa theo ý của Đông Đức Ngọc Tụng, Văn Tố nếu đã có thể dạy cho hoàng đế “tri thức” tuyệt vời như vậy, nên được trực tiếp phong chức Thái phó. Nhưng nghĩ tới trình độ tiếp nhận của đám đại thần, cùng với suy xét của hoàng đế nhà mình, vẫn là đổi thành Thiếu phó nhất phẩm kèm theo thì hơn.

Nhưng dưới tình hình không có Thái phó hiện giờ, Văn Tố thực ra là lão sư duy nhất của hoàng đế.

Trộm liếc Nhiếp chính vương, hoàng đế cảm thấy buồn bực, trong đây cũng có công sức của thúc ấy, nhưng không biết vì sao hôm nay ở trên triều đường trái lại không ra sức che chở cho Văn Tố như ngày thường.

“Bệ hạ, bệ hạ không được đâu…………” Đinh Chính Nhất cuối cùng đã hoàn hồn, liền bắt đầu gào lên.

“Có gì mà lại không được chứ?” Bên ngoài điện đột nhiên truyền tới giọng nói của một thiếu nữ, rõ ràng mang theo ý cười nhưng lại mơ hồ lộ ra uy hiếp.

Văn Tố quỳ ngay ngắn, khóe miệng khẽ lộ ý cười, biết chắc nàng ấy sẽ nhịn không được mà.

Đông Đức Ngọc Tụng cất bước vào điện, trên người đã thay bộ triều phục trang nghiêm mà chỉ khi thượng triều mới có thể mặc của Thanh Hải quốc, nhan sắc diễm lệ, rực rỡ lộng lẫy.

Bước đến bên dưới thềm ngọc, nàng quay đầu nhìn Đinh Chính Nhất vẫn đang quỳ trên đất thỉnh mệnh như cũ, cười lạnh một tiếng, “Đế sư trách nhiệm trọng đại, người có thể giữ chức này, thử hỏi hoàng đế bệ hạ đề cử như vậy có gì không được?”

Trong mắt Đinh Chính Nhất ánh lên vẻ bực tức, nhưng lại không có cách nào phát tác, đành phải ồm ồm nói: “Một nữ nhi như nàng ta…….”

“Đinh đại nhân!” Nhiếp chính vương kịp thời quát dừng lại, nhắc nhở người trước mặt lão chính là một nữ tử.

Đinh Chính Nhất ho khan một tiếng, sửa miệng nói: “Bởi vì nàng ta phẩm chất chính trị chưa đủ, khó gánh trọng trách.”

“Ồ? Thế nhưng Cô lại cảm thấy nàng ấy so với các ngươi còn giỏi hơn.” Đông Đức Ngọc Tụng khoanh tay, ánh mắt bễ nghễ đảo một vòng quanh những người có mặt, ung dung nói: “Ít nhất chuyện liên hôn của Cô và hoàng đế bệ hạ của quý quốc đều do một tay nàng ấy lo liệu, các ngươi có ai có thể làm được?”

Bốn phía lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đưa mắt nhìn nhau không nói.

Đông Đức Ngọc Tụng vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, lặng lẽ nháy mắt với Văn Tố đang quỳ bên dưới, hai người nhìn nhau cười, cục diện thế này hiển nhiên khiến trong lòng hai người đều thập phần sảng khoái.

“Bốp bốp bốp—” Tranh thủ thời khắc này, Đông Đức Ngọc Tụng vỗ tay ba cái, ngoài điện liền có thị tùng bưng một cái mâm bước vào, bên trên là một bộ y phục tề tề chỉnh chỉnh, nhìn kỹ lại, chính là quan phục.

“Lúc Cô ở Thanh Hải quốc sắc phong Thái phó Thiếu phó, mọi người đều trịnh trọng hành đại lễ bái sư, nghe nói nghi thức này là từ Đại Lương, quý quốc tôn sư trọng đạo từ xưa, hiện giờ nếu đã sắc phong Thiếu phó, há có thể không có lễ nghi?” Đông Đức Ngọc Tụng quay đầu nhìn hoàng đế ở bên trên, “Ý hoàng đế bệ hạ thế nào?”

“Chuyện này………..”

Hoàng đế có hơi khó xử, thực ra nếu không phải vì Đông Đức Ngọc Tụng, hắn cũng rất không muốn sắc phong một nữ tử làm lão sư của mình, mà hiện giờ……..lẽ nào còn muốn hắn quỳ xuống kính trà với Văn Tố?

Nhiếp chính vương vẫn luôn không lên tiếng cuối cùng mở miệng nói: “Lời này của nữ vương rất có lý, bệ hạ nếu thật lòng sắc phong Văn Tố làm Thiếu phó, chi bằng tự mình trao tặng quan bào, tỏ ý tôn kính.”

Hắn nói như vậy, vừa tôn trọng nữ vương, vừa giải mối ưu phiền cho hoàng đế bệ hạ, vì thế lập tức chiếm được sự hưởng ứng.

“Hoàng thúc nói phải, nói rất phải……..” Phúc Quý đã nhận bộ quan bào từ tay thị tòng đứng tới bên cạnh, hoàng đế đứng dậy, hướng Văn Tố nhấc tay, “Văn ái khanh tiến lên thụ phong đi.”

Đám người Đinh Chính Nhất lại định ngăn cản, nhưng bị Đông Đức Ngọc Tụng quay qua lườm một cái bóp chết, như thể lên án sự vô năng của bọn họ, khiến cảm giác buồn bực bất mãn ấy nghẹn ứ trong họng.

Văn Tố đứng dậy, đi lên trên thềm ngọc, nhưng khi cất bước đi đầu tiên thì lại dừng lại, thoáng quay đầu nhìn về phía Tiêu Tranh.

Nàng cũng không rõ vì sao lại có hành động như vậy, chỉ là muốn nhìn rõ nét mặt của hắn vào lúc này.

Đây là người đã dẫn dắt nàng bước lên con đường này, là bề trên, lại càng là vị lương sư hiếm có. Hiện giờ đi tới bước này, nàng chính là đại quan nhất phẩm, chân chính cùng người ấy sóng vai.

Tiêu Tranh cũng chỉ bình tĩnh nhìn lại nàng, tâm tình bình thản, không chút xao động, sau đó nhẹ gật đầu.

Chưa từng thốt lên một lời, nhưng đã khẳng định.

Kể từ ngày hôm nay, ở trên quan trường, hắn sẽ không thể lại nói câu đó “Mọi sự đã có bổn vương”, bởi vì cùng lúc khi người trước mắt cuối cùng hạ quyết tâm bước lên con đường này, chính là đã có năng lực đơn độc đối mặt.

Hiện giờ nàng đã không còn là Văn khanh của hắn, về mặt hình thức, ngay cả hắn cũng phải gọi nàng một tiếng Văn thiếu phó hoặc là Văn đại nhân rồi.

Nhưng không cảm thấy xa lạ, chỉ thấy vui mừng.

Vì nàng cuối cùng vẫn đi vào vòng lẩn quẩn của hắn.

Cảm nhận được sự khích lệ từ ánh mắt này, Văn Tố rốt cuộc hướng lên trên, từng bước từng bước kiên định trầm ổn, nét mặt điềm tĩnh, đã không còn sụp mi hạ mắt như trước nữa.

Quan bào kia cũng không giống bộ trang phục trên người, ngoại trừ kích thước thì cũng không có thay đổi hay chế tác đặc biệt gì, chính là quan bào dành riêng cho Thiếu phó Thiên tử. Khoảnh khắc hai tay nhận lấy, Văn Tố nhận ra, triều phục như vậy mới được xem như đối xử bình đẳng chân chính, mới thật sự nhìn nhận nàng như một quan viên trong quan trường, chứ không phải trường hợp đặc biệt.

Hoàng đế mặc dù không hạ bái, nhưng cũng hơi sửa lại áo mũ hướng về phía nàng đưa tay vái chào, “Từ nay về sau làm phiền Văn thiếu phó dạy dỗ Trẫm rồi.”

Văn Tố đáp lễ: “Quyết không phụ kỳ vọng của bệ hạ.”

Đằng sau lưng nàng,ánh mắt của mọi người đều đông lại, nhưng chỉ có hai người là đặc biệt nhất, một người là Tiêu Tranh, người kia lại chính là người nhìn bóng dáng nàng từ xa xa – Lưu Kha.

Trong lòng hắn vẫn cất phong thư nàng gửi đêm trước, khi đó đọc vẫn còn chưa hiểu, nhưng hiện thời bỗng nhiên rõ ràng.

Nàng nói lời chối từ, nguyên nhân chỉ có một: nàng đã lựa chọn con đường muốn đi, không phải hướng tới sự nhàn nhã bình thản, vì vậy cũng không còn thích hợp với hắn.

……………….

Mùa xuân Sùng Đức năm thứ hai, Văn Tố bước vào quan trường tròn một năm, đã trở thành nữ đế sư đầu tiên trong lịch sử Lương quốc.

Hậu Lương sử ký chép rằng “Trong cơn chấn động đơn độc thượng vị, ‘tích vạn giang nhị độc hưu nhất mộc’, kỳ công kỹ xảo, bất khả ngoại đạo.”

Nhưng có người chỉ ra, “tích vạn giang nhi độc hưu nhất mộc” kia chính là nỗ lực gạt đi sự phê bình của mọi người để đi lên vị trí Thiếu phó, nhưng đã cô đơn ném ánh mắt về phía Nhiếp chính vương.

Sau khi sắc phong hoàn thành, ở thiên điện lại tổ chức một buổi thiết yến ăn mừng do Thái hậu chủ trì.

Đây đương nhiên vẫn là ý của Đông Đức Ngọc Tụng, tiếc là Thái Hậu vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại từ sau biến cố gia tộc, chỉ lộ mặt một chút rồi liền nói bị bệnh trở về tẩm cung, giao lại mọi chuyện cho tiểu hoàng đế và tiểu nữ vương.

Vì là vai chính, Văn Tố được đặc biệt sắp xếp ngồi ở chủ vị phía tay trái bên dưới thềm ngọc, tôn kính vô cùng.

Đám đại thần đương nhiên hãy còn tức tối, nhưng nhìn bộ dạng cười tít mắt của hoàng đế với tiểu nữ vương, thật sự là không thốt ra được lời phản đối nào, càng huống chi mọi việc đều đã là ‘hồng trần đã định’.

Có điều cũng đừng hi vọng bọn họ nói mấy lời chúc mừng êm tai gì, cho nên một buổi yến tiệc vừa nghiêm trang lại vừa lạnh lẽo.

Không biết qua bao lâu, bỗng có người nâng ly rượu đi tới trước mặt Văn Tố, nàng ngẩng lên nhìn, thoáng sửng sốt.

Không chỉ nàng, toàn bộ những người có mặt đều có chút giật mình.

Ấy vậy mà lại là người được hoàng đế bệ hạ thập phần trọng dụng – Lưu Kha.

“Văn thái phó, hạ quan kính ngài một chung.”

Xưng hô đã lộ ra xa cách, càng nhiều hơn là một tia chua xót, hiện giờ họ thật sự đã không có khả năng nữa rồi.

“Triều Khanh…………..”Ánh mắt Văn Tố khẽ động, đột ngột nâng chén, ngửa cổ uống cạn, một giọt cũng không chừa, sau đó thấp giọng nói: “Ta xin lỗi huynh………”

Lưu Kha cũng một hơi uống sạch rượu trong chung, hơi rượu xộc lên, mặt cũng dần đỏ bừng. Hắn dường như muốn nói gì đó, mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt ra mấy chữ: “Ta chưa từng trách nàng.”

Có trách thì trách hắn chưa bao giờ biết điều nàng thật sự mong muốn là gì, thế nên cuối cùng trở thành đơn phương tình nguyện như vậy.

Yến tiệc với bầu không khí quỷ dị rốt cuộc được tuyên bố kết thúc, chúng đại thần vào lúc nghe thấy bệ hạ tỏ ý có thể đi thì gần như đồng loạt bỏ đi, một chút cũng không chờ xem ý của Văn Tố.

Nàng không để bụng, thậm chí còn thong thả chậm rãi uống hết ngụm rượu cuối cùng, lúc này mới đứng dậy, theo phản xạ đi tìm bóng dáng thân thuộc kia, trong điện đã không một bóng người.

Ra khỏi cung điện vẫn không thấy bóng người kia đâu, Văn Tố không khỏi có chút thất vọng, bước chân nặng nề ra khỏi cửa cung, nhưng khoảnh khắc vừa ngước lên thì liền sống lại.

Tiêu Tranh khoác áo choàng dày, yên lặng đứng cạnh xe ngựa, mặt hướng về phía cửa cung, hiển nhiên là đang đợi nàng.

Là nàng lo lắng nhiều rồi, chẳng qua đi nhiều hơn một bước, người ấy rốt cuộc vẫn sẽ đợi nàng.

Văn Tố chậm rãi bước đến gần, trên mặt mang theo ý cười, liếc nhìn xe ngựa một cái, lắc đầu với hắn: “Không ngồi xe ngựa, Vương gia, chúng ta cùng đi dạo đi.”

Tiêu Tranh mỉm cười, gật đầu, hướng Triệu Toàn phẩy tay một cái, nhận lấy đèn lồng từ tay hắn rồi liền tiến lên.

Trên phố gió lạnh thổi từng cơn, Tiêu Tranh liếc mắt nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng một cái, mỉm cười bất đắc dĩ, “Qua đây một chút.”

Văn Tố ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn tiến lên trước.

Tiêu Tranh nhấc tay, đem chiếc áo khoác dài trên người mở ra, choàng lên vai nàng, hai người khoác chung một chiếc áo, thuận thế ôm bờ vai nàng, nhẹ kéo một cái, người đã sát đến gần.

“Có thấy ấm hơn chút nào?”

“Ừm.”

“Sau này nhớ mặc nhiều một chút.”

“Chuyện này……….không cần đâu.”

“Hửm?”

Văn Tố liếc trộm áo bào dài của hắn, mỉm cười không nói.

Hoa tuyết lại bắt đầu chầm chậm rơi, xung quanh bốn bề yên tĩnh, hai người tựa vào nhau tiến về phía trước, chỉ có tiếng chuyện trò cùng tiếng cười trầm thấp thi thoảng cất lên rồi tan biến trong gió…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.