Chuyển ngữ: Mic
Lâm Tuyên sáng sớm ngày thứ hai đã cầm phương án hay về trị thủy nhanh chóng đến chỗ Nhiếp chính vương, theo Triệu Toàn đi đến cửa phòng, còn chưa gõ cửa đã thấy một cô nương người mặc thanh y ngáp dài bước ra, dưới mắt thâm quầng, thần sắc mệt mỏi.
Hắn hơi hơi nhíu mày, ánh mắt ý vị thâm trường.
Văn Tố ngẩng lên, trông thấy nhân vật thần tiên mà mình sùng bái lúc bé đang ở ngay trước mắt, những mỏi mệt khắp người nháy mắt quét sạch không còn một mống, hưng trí bừng bừng định chạy lên chào hỏi thì sau lưng đã có người nhanh hơn nàng một bước lên tiếng: “Ngươi thế mà lại đến sớm.”
Lâm Tuyên cười mờ ám, “Phải, quấy rầy mộng đẹp của Vương gia, vạn mong thứ tội.”
“Thế lần sau đừng có đăng đường nhập thất như vậy nữa, ở ngoài đợi đi.”
Lâm Tuyên lập tức nói được, cười càng thích thú.
Khóe miệng Vân Tố kịch liệt co rút mấy cái, Vương gia ngài sao lại không giải thích một chút chứ….
Hai người tính cách không hợp không lạnh không nóng tuyên bố một phen rồi liền vào thư phòng nghị sự, Văn Tố nhân cơ hội đi ngủ bù, trước lúc rời đi còn không quên vỗ vỗ Triệu Toàn, âm u nhìn hắn một cái.
Từ trong ánh mắt ngoan độc của nàng, Triệu Toàn dường như trông thấy vô số điểm tâm Giang Nam mỹ vị………OTZ
Thời tiết vẫn không tốt như cũ, u ám ngột ngạt, Văn Tố ngủ không bao lâu người đã đầy mồ hôi tỉnh dậy, ngồi ở đầu giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-du-nu-quan/1876699/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.