Chương trước
Chương sau
Sau khi chính thức ôm pho tượng vào người và bế nó đi chôn ở một nơi không ai biết đến, ông Ngang bỗng thấy bồi hồi, bồi hồinhư kiểu lần đầu tiên được biết đến mùi vị của ái tình nơi xác thịt congái. Suốt một đêm đó và rất nhiều đêm sau nữa ông không sao chợp mắtđược. Ban ngày ông ngồi yên trong nhà mắt len lén nhìn trộm tất cả đámvợ con, để ý từng lời nói bâng quơ, theo dõi từng bước đi vô tình củahọ. Đêm xuống ông nằm thao thức lắng nghe. Bất cứ một tiếng động nào dùnhỏ dù to cũng làm ông giật mình ngồi vọt dậy. Khi vắng vẻ không có aithì ông nằm ngửa lên giường cất tiếng hát. Đương nhiên lúc ấy ở túp lềucuối cùng của xóm, chàng con trai mù của bà Lục vẫn đang thổi sáo. Tiếng sáo trong veo, còn tiếng hát của ông thì đục. Tiếng sáo chải chuốt, còn tiếng hát thì thô tháp khàn khàn. Tiếng sao ngân lên hạ xuống ai oánnão nề còn bài hát của ông cứ ngang phè phè, đôi lúc bị ngắt bởi tiếngho và khạc nhổ. Tuy vậy, nếu ai đó đứng cách xa xa xóm Linh Linh mộtchút thì vẫn có quyền nghĩ rằng, ở đây đang có buổi tập văn nghệ. Mộtngười hát, một người thổi nhạc đệm theo. Cuộc sống mới vui làm sao.
Cuộc sống chẳng kéo được dài. Cái tin tìm thấy pho tượng đồng đen bắtđầu loang ra từ đám thợ xây, truyền qua lũ trẻ con của xóm, rồi sau đóđến tai các bà mẹ. Cuối cùng nó được thông báo thì thào vào tai nhữngông chủ vừa con vừa rể của xóm. Như một luồng gió xoáy bất ngờ cuốn tung đám lá khô. Từ những kẻ chủ tâm về đây bằng khát vọng cay cú muốn chiếm đoạt, đến những người già hơi tàn sức kiệt đã toan yên phận một bề, từnhững bộ óc khôn ngoan lừa lọc hạng nhất xã hội đến lũ bé gái vốn rấtngây ngô, một chữ cắn đôi không biết, từ bầy con vốn tự coi mình cóquyền chia bôi tài sản của ông bà để lại, đến đám người dưng nước lã,tất cả đều dồn cả về ông Ngang hỏi han, truy bức, chưởi rủa, nhiếc móc,đe doạ. Cả xóm cuống cuồng lên, nghĩ ra trăm thứ thủ đoạn để lừa lọcông, phỉnh nịnh ông, gạ gẫm ngã giá với ông.
Thoạt đầu ông Ngang hoảng hốt, mặt tái xám, tái xanh, môi giật giật như bị động kinh. Nhưng sau đó thì ông điếc. Ông cứ nghếch cái đầu qua trái, rồi lại qua phải.Ai hỏi gì ông cứ há mồm ra. Chuyện cần phải gật đầu thì ông lắc, việccần lắc thì ông gật. Mấy đứa con lớn làm chủ thầu căm giận ông tận xương tuỷ. Lũ con nhỏ thị lại sợ hãi tránh xa. Các bà vợ chưởi bóng, chưởigió. Còn đoàn thợ xây thì phá. Có được mấy bao xi măng và bao vôi chúngđem trộn bừa vào nhau, bôi bừa bãi lên gạch, xây xiên qua xẹo lại, thỉnh thoảng lại xô đổ vài mảng tường. Rồi cũng chính từ trong đám thợ ác độc ấy, một cái tên mới được đặt cho ông chủ nhà: Ông Ngãng ! Tất cả đềucười rộ lên. Lũ trẻ cười, đám thợ cũng cười. Mấy ông chủ thầu càng cườito hơn.
Thế là từ hôm đó, mãi mãi về sau, không ai bảo ai người ta đều gọi tên ông là ông Ngãng.
Thời gian vận động thuyết phục bằng lời lẽ kéo dài gần nửa tháng khôngmang lại kết quả gì. Ông Ngãng ngày một thêm ngãng. Lũ con tức tối đếntận ruột. Đối với họ, những con người chủ thầu tài ba ấy, thời gian làvàng ngọc. Vì thế họ không thể kiên nhẫn được nữa. Nghi, chủ thầu gạchmen, với tư cách người anh đã triệu tập Ngãi, Vi Hán lại họp và đùngđùng tuyên bố, không cần thiết phải úp mở, dấu giếm nữa, ngay lập tứcphải cuốc tung cả khu đất này lên. Cả ba chủ thầu đều đưa nắm tay lênbiểu quyết. Nhưng cuốc chỗ nào? Ngãi nhận định:
- Bấy lâu naybố đã biết rõ việc ta về đây. Cũng biết rõ việc chúng ta tìm cách đàobới trong vườn. Vì vậy lần này chắc chắn bố sẽ không dám chôn tượng ởtrong vườn nữa. Ông ấy có thể đã mang nó ra phía ngoài bìa rừng.
- Đúng - Vi Hán bổ sung thêm - Mang ra khỏi vườn là điều chắc chắn.Nhưng lại không dám mang đi xa vì sợ bị mất. Như vậy pho tượng sẽ đượcchôn ngoài vườn nhưng cũng gần sát quanh đó.
Nghi vỗ hai tay đánh "bốp" một cái, gật đầu mạnh:
- Đúng vậy, nhưng ông ta cũng không dại mà chôn thẳng hướng với ba tổhợp của chúng ta. Chắc chắn ông ấy sẽ chôn vào giữa quãng hở, Vì vậy,tôi đề nghị, tất cả các tổ hợp đình chỉ mọi công việc sản xuất, chuyểnqua đào đất. Hướng đào từ mép vườn trở ra ngoài đất hoang. Nhưng khôngđào thẳng hướng tổ hợp mình. Chú Nghi cho đào chếch qua tay phải, kéocho giáp tới khu vực của dượng Vi Hán. Còn bên dượng Vi Hán thì đào quaphải giáp tới lò gạch của tôi. Tôi sẽ đào lên giáp với chỗ chủ Nghi.
- Đã đến giai đoạn này ta nên tống cổ thằng Phú Đản đi, chỉ cần mấy anh em ta thôi, tuyệt đối nội bất xuất, ngoại bất nhập.
- Đồng ý !
Có thể miêu tả không khí của giai đoạn này với cái câu : dời non lấpbiển. Cả ba đoàn thầu, mỗi đoàn có trên vai chục người làm, tất cả đềucong lưng ra cuốc xúc. Đất đằng trước đổ ra đằng sau, đất lớp dưới nhàolên lớp trên, người đứng sau cuốc vào bóng người đứng trước. Rồi máy húc lại được thuê tới. Lúc đầu do Nghi thuê, sau đó Ngãi cũng đi thuê. ViHán thì khó gì mà không chơi nổi. Ba chiếc máy húc chồm chồm nạo vét,tiếng gầm rú náo loạn đất trời. Máy húc có ưu việt là đào xuống rất sâu, nhưng nhược điểm là ùn đống lại. Giả sử đào được pho tượng cụt chân ấy, không khéo cũng sẽ bi lấp vào trong các đụn đất. Thế là mấy bộ óc siêuviệt của các chủ thầu lại phải tư duy. Họ đuổi máy húc đi, thuê máy càyvề. Dạo này đang giữa thời vụ, máy cày của huyện bận túi bụi cả ngày vàđêm. Nhưng chuyện đó có gì đáng sợ. Ném tiền ra cùng với những tờ côngvăn viết tay không có dấu, rằng ba tổ hợp công nghiệp đang được mở mangvới quy mô lớn đặng nhanh chóng làm giàu cho quê hương. Máy cày ầm ầmlao đến. Những lưỡi cày cắm sâu hết cỡ. Từng bầy người chạy tất tưởiphía đằng sau bệ cày, mắt mở trừng trừng nhòm xuống từng luống đất. Mồhôi và bụi đất bết những vệt dày dẻo quẹo trên cổ, trên tóc, trên quầnáo da thịt. Nhưng từ chủ thầu đến người làm công, tất cả đều như điênnhư dại, cố sống cố chết bám theo máy cày. Chưa từng có một công cuộclao động nào hăng say đến như vậy.
Trong không khí ầm ào náoloạn đang vây bọc lấy khu vườn của xóm Linh Linh như vậy thì cả bảy bàvợ già của ông Ngãng, dù già đến đâu cũng không thể nào trấn an đượclòng mình. Có cái gì đó bất ngờ quẫy lên cuống quýt giục gọi trong lònghọ. Tất cả đều nhảy thếch lên thi đua với tiếng máy cày, đồng loạt tấncông vào ông Ngãng. Lúc đầu họ năn nỉ, có người còn sụt sùi than thântrách phận, có mụ còn quỳ xuống van lạy ông để ông khả dĩ có thể cảmđộng mà chỉ ra nơi chôn cái hình cụt chân ấy. Ông bỏ ngoài tai mọi lờivan xin.
Thế thì họ phải chưởi. Sư cha mồ tổ nó, người chi cóthứ người ngu hơn con chó, có của mà cứ chôn như chôn mả tổ vậy. Tao cóphải là vợ mi không ? Cái bầy nheo nhóc đó có phải là con mi không? Răng mi nở để cho vợ con mi tàn tạ đến rứa, áo toạc lưng, quần thủng đáy.Hay mi cứ ưng thủng như vậy để mà nhìn. Tổ cha cố tổ cái duyên kiếp, thà ngã ra cho con vượn nó trèo còn có ích hơn mi ...
Nhưng nào có thấm tháp chi với cái lỗ tai điếc. Họ chưởi cho chính họ nghe thôi. Ông Ngãng vẫn cứ ngãng.
Cuối cùng, cái kinh nghiệm đàn bà trong các bà trỗi dậy. Có lẽ chỉ trừcó bà La đã trên sáu mươi tuổi, bà Lê cũng gần tới sáu mươi, còn lại từbà Lu trở xuống, dù rằng da thịt đã nhăn nheo, dũng khí ái tình đã tànlụi, nhưng nhờ có hơi hám của tượng Mẹ Đất truyền cho nên các bà đã gắng hết sức mình như ngọn đèn gắng bừng lên phút chót. Bắt đầu là bà Lanh,tuy tuổi không còn trẻ nhưng bấy lâu nay nhờ ơn đứa con rể gần bằng tuổi nên bà vẫn chưa quên được các động tác cơ bản để kích thích hứng thúcủa đàn ông. Chính bà Lanh là người có công sáng lập ra chiến dịch lợihại này. Bà mò lên lều của ông Ngãng, trong lúc bà La còn ho khụ khụ ởgiường trong thì bà Lanh đã sà vào đùi ông Ngãng. Ông hơi ngớ ra mộtlúc, không hiểu nổi cái bà vợ thứ tư này định ăn vạ cái gì thì đã thấymột phần da thịt mình bị bóp. Cảm giác lúc đầu là nhồn nhột khó chịu.Sau đó là ngứa ngáy. Gần bảy mươi tuổi rồi, hơn nữa ông cũng không phảithuộc loại người vạm vỡ, đã thế như kẻ được ăn thịt mỡ đến lúc quá no nê cho nên đã lâu rồi ông không còn tơ tưởng gì chuyện này nữa. Cái phầncuối của cuộc sống, ông đã dành sự ân ái , tơ tưởng cho người đàn bàbằng đồng đen cụt chân ở dưới đất. Ông coi đây là người vợ thứ tám củamình.
Thế mà đêm nay, ông đã ngu dốt làm một cái việc khủngkhiếp tưởng chừng như không tài nào vượt qua nổi ... Cái khi đang ở đỉnh điểm cao trào, ông có nghe bà vợ thứ tư thì thầm vào tai "Sống với emnghe! Cho cái tượng ắy nghe... " Ông quên mất rằng mình cần phải điếc.Ông ừ một cái. Sau đó là một nỗi mệt nhọc tưởng muốn đứt hơi đã kéo ôngnằm phờ ra giữa đất. Ông ngủ gần như chết đến hơn nửa buổi sáng mai.
Dĩ nhiên bà Lanh chẳng dại dột gì mà hở môi nói ra cái chuyện ấy. Nhưng đàn bà nói chung có một sự nhạy cảm đặc biệt. Chỉ sau một ngày là cảxóm đã biết. Thế là các mụ lồng lên. Đầu tiên là bà Lục, người em út trẻ tuổi nhất. Tiếp đến là Lương tuy có hơn tuổi Lục nhưng chỉ có một đứacon duy nhất, sức lực còn căng tràn, da thịt hãy còn cứng rắn lắm. Cácbà thay nhau lao đến, thay nhau cà mũi nắn bóp vào da thịt lão gần bảymươi nửa điếc nửa thức ấy. Rồi bà Lam, bà Lu cũng cố gắng vặn mình vặnmẫy, bẻ xương nắn cốt để mà theo kịp các em. Ông Ngãng bơ phờ rệu rã.Hơi thở bỗng nhiên khò khè, mắt ngập nước và ghèn, những cơn ho kéo dàihàng tràng không dứt. Cái không khí hạnh phúc đột ngột ấy chẳng mấy chôc được công khai hoá, hênh hoang khoác loác trước mặt nhau, bĩu môi chêbai nhau, vu khống đặt điều tệ hại để dèm pha nhau. Cái hệ quả tất yếuđã xẩy đến. Một buổi sáng cả bảy bà đùng đùng chấu mồm vào nhau màchưởi. Sau đó tay kéo quần, tay vỗ vỗ vào cái nơi đáng lẽ đừng cho người khác chú ý, các bà xăm xăm bước lại trước mặt nhau, mồm chưởi, tay xỉa, háng hắt ra. Rồi như cái cao trào của một lần tình ái, họ xô cả vàonhau, bứt tóc, xé áo, cào mặt, kêu la thảm thiết. Ông Ngãng nhìn ngơngác không hiểu vì sao. Lũ trẻ nhỏ oà ra khóc náo động.
° ° °
Công trình xây nhà coi như bị huỷ bỏ hoàn toàn.Những mảng tường loi thoi khấp khiểng, vôi gạch ngổn ngang bề bộn chỏngchơ giữa vòng vây của ba tổ hợp công việc cũng dở dang bề bộn khiến chongười ta có cảm giác ngầm rằng cả xóm Linh Linh bây giờ là một khu côngnghiệp liên hợp đang ở giai đoạn xây dựng cơ bản! Chủ thầu thợ xây PhúĐản bị tập thể ba chủ thầu kia ép phải rời khỏi xóm và không được quaylại chừng nào người của xóm chưa chính thức mời lại. Lý do là vì trongđám thợ xây có chứa chấp kẻ gian, đã bị bắt quả tang vì trộm cắp ! Dĩnhiên Vĩ Kiều được ở lại vì cô là cháu dâu của xóm. Hơn cả thế, cô làngười tình khó xa lánh của tất cả các chủ thầu.
Vĩ Kiều, mặc dùthường xuyên dùng thuốc tránh thai nhưng không hiểu do sơ hở lần nào mànay ả đã có mang. Không xác định rõ cái thai đã được mấy tháng. Nhưngnói chung bụng đã căng, người sệ ra, hơi thở sè sè và nước da Vĩ Kiềuxanh mét. Mặc dù ả đã cố tình thắt dây lưng thật chặt, song cái dángđiệu thuôn thuỗn ấy không sao dấu nổi những con mắt tinh đời của đám chủ thầu ranh mãnh. Họ bắt đầu tẻ nhạt né tránh Vĩ Kiều.
Thế thìuất quá, và nhục quá ! Tuy vậy, đối với Vĩ Kiều sự nhục nhã cũng khôngcó gì quan trọng cho lắm. Điều làm cô sốt ruột và hoảng hốt chính làkhông khí cuốc xới của ba tổ hợp công nghiệp và sự tấn công ngày mộtquyết liệt của bảy bà vợ ông Ngãng. Tình thế này có lẽ đã sắp đến phúthạ màn. Cái tượng đồng đen ấy ắp bị lôi lên khỏi mặt đất. Thế mà cô vẫn ở ngoài vòng, vẫn hoàn toàn bị coi là người ngoài cuộc.
Nấp trong căn lều của bà La, Vĩ Kiều trợn mắt nhìn ra sân nơi các bà em đang quần nhau một cách khốc liệt như đấu võ, cô thấy cần phải nghĩ gấp ra mộtmưu kế gì đó, phải giành cho bằng được một vị trí nếu không hơn thì cũng ngang bằng ba lão chủ thầu kia.
Và cô đã nghĩ ra. Mình cũng làmột chủ thầu đấy thôi. Chủ thầu ái tình. Mà không chừng mình còn cao hơn các chủ thầu khác bởi chính bọn người ấy đã trở thành kẻ làm thuê chomình.
Nhưng khốn thay, cái thai đang cựa mạnh. Người ngợm cô đãtái mét và thuỗn ra. Vĩ Kiều căm tức nhìn xuống bụng mình. Cô biết rõràng rằng " đám thợ ái tình" kia đang tránh né chủ nó ! cái thai ! cáithai ! Biết đổ tội ác cho ai ? Ô, cho thằng chồng ngô nghê của mình chứcho ai nữa ! Sư cha nó chứ, đã mấy tháng rồi nó đi biệt tăm biệt tích.Mặc kệ, tất cả là của nó, nó phải hứng chịu hoàn toàn.
Vĩ Kiềuhằm hằm chui ra khỏi nhà, cúi đầu bước một mạch ra ngoài đường cái ! Côhỏi đường lên huyện. ở đó, cô biết xí nghiệp xây dựng đang thi công xâyrạp chiếu bóng. Vĩ Kiều xấu hổ tìm đến. Quá trưa hai vợ chồng gặp nhau.
- Nì, về !
Nghê trợn mắt nhìn vợ, kinh ngạc.
- Có chuyện chi rứa ?
- Chuyện chi thì chuyện, về rồi nói
- Nhưng mà hôm nay chưa về được
Vĩ Kiều dòi mồm ra:
- Hôm nào mà chẳng về được ?
- Ồ, em tưởng đi làm công nhân nhà nước mà cũng giống làm thuê ở cácđoàn thầu sao ? Có phải ưng thì làm không ưng thì thôi đâu.
Vĩ Kiều nghiến hai hàm răng lại, giọng rít lên:
- Rứa anh định đi hoài hoài à ?
- Ừ, đi công nhân mà.
- Rứa tôi đẻ đứa con này ra cho ai ?
Nghê hơi sững ra, mặt thoắt đỏ ửng lên. Anh hỏi thì thào
- Rứa ... em ... đã có thai ?
Vĩ Kiều lại oang oang:
- Chồng với con, ngu ngơ hết chỗ nói. Nhìn người thì phải biết chứ ?
- Mấy tháng rồi ?
- Hai
Nghê mấp máy:
- Hai ... Nhưng mà ... hai tháng nay anh có về nhà đâu ?
- Thì ba
- Ba ... nhưng ba tháng nay anh cũng không về
Vĩ Kiều lồng lên:
- Thì bốn, thì năm. Thì sắp để đây rồi. Mi có về không?. Mặt Nghê đột ngột tái xám lại.
- Này, cô phải nói thật đi, có phải con tôi không ? Vĩ Kiều run lên vì tức giận. Cô xáp đến sát mặt Nghê:
- Rứa mi có nằm với tao lần nào không ? Đ. mạ cả họ chúng mày, vô ơn bạc nghĩa.
- Mi ... mi ... dám chưởi cả họ tao à !
- Cả họ mi thì là cái thứ chi mà tao không dám chưởi. Mi tưởng quý hoá lắm à ? Tưởng tao theo mi về đây là để phụng thờ cái họ mi ư ? Về màcoi ! Về mà coi ! Chúng nó đang xé xác nhau như lũ chó ấy. Chúng nógiành nhau cái cục tượng như chó giành nhau cái khúc xương. Chỉ có mi là cù lần thôi. Tiền vạn bạc triệu thì không muốn lại chui đầu đi làm đểkiếm vài chục bạc. Ngu đã thành nòi rồi !
Nghê đứng ngẩn người,cổ họng nghẹn tắc lại vì giận dữ. Còn Vĩ Kiều thì quay lưng đi, vừa đivừa gào vừa chưởi. Những người bạn công nhân trong xí nghiệp đổ xô ra.Vĩ Kiều đang gào thét một cách thê thảm. Ai đó buông tiếng thở dài:
- Tội nghiệp !
- Nó đánh vợ à ? Thằng ấy không ngờ lại cục tính. Thời đại này rồi mà lại đánh vợ.
Nghê bỗng thấy điếc ù cả hai tai.
- Chắc là ghen ?
- ừ, có lẽ cu cậu lại lòng thòng với ả nào đó ...
- Hư hỏng ! mới thoát li vài ngày đã thoái hoá biến chất rồi.
- Thôi, kiểu này trả cậu ta về thôi.
- Kỷ luật !
Nghê quay phắt lại, khoé mắt anh nhoè nước. Không nhận ra những ai vừamới bình luận những câu ấy, tất cả đang nhìn anh với ánh mắt trách móc ! Ngô đột ngột gầm lên:
- Cút đi ! Đ.mạ chúng mày.
° ° °
Vĩ Kiều về đến xóm Linh Linh thì trận ẩu chiến ở đây đã kết thúc. Các bà vợ cùng với con cái họ đã tản ra vòng ngoài củamảnh vườn, chia nhau bám chặt những chiếc máy cày. Cả bảy túp lều có lẽchỉ còn có hai người. Ông Ngãng nằm thờ ơ ở ngôi nhà một gian hai chái.Ngẩu ngồi thổi sáo ở túp lều bà Lục. Vĩ Kiều vẫn hằm hằm tức giận. Đương nhiên không phải cô giận chồng bội bạc. Bởi đã bao giờ cô thương yêuđến Nghê đâu. Cô căm giận cái thời thế nói chung, căm giận tất cả mọingười đã không thừa nhận cô là một chủ thầu. Bởi người đời có con mắt.Cô căm giận tất cả những con mắt cứ chòng chọc nhìn vào cái bụng đãphình phình và nước da xanh mét của cô. Vĩ Kiều nghiến răng lại thề độcrằng, nếu có phép biến hoá, cô sẽ làm cho tất cả loài người này đui hết.
Ông chú mù vẫn ngồi thổi sáo ! Đáng ghét làm sao hắn cứ thổi đi thổilại cái bài "Tình yêu có từ nơi đâu". Có lẽ hắn yêu mình thật. Vĩ Kiềunghĩ vậy và cảm thấy lộn ruột. Chẳng lẽ không còn một ai yêu mình đếnnỗi phải nương tựa vào tình cảm thằng mù ? Có lẽ cần phải dạy cho hắnmột bài học, hỡi cái kẻ không nhìn thấy gì kia, mày cần phải biết rằngta cần mày cái gì và không cần mày cái gì !
Vĩ Kiều bước thẳng đến trước mặt Ngẩu. Tiếng sao ngừng bặt. Đôi môi Ngẩu khẽ mấp máy:
- Cháu ... phải không ?
- Không phải cháu mà là em !
- Ô ..Vĩ Kiều.
Vĩ Kiều nhếch một mép gần như cười. Nhưng Ngẩu nào đâu có thấy được thái độ khinh mạn ấy. Giọng anh run rẩy
- Vĩ Kiều ... em ...
- Vào trong này !
Vĩ Kiều bước nhanh vào giường. Ngẩu quờ quạng chạy theo. Chạm tay vào Vĩ Kiều, Ngẩu lớ quớ định ôm lấy.
- Khoan đã, ngồi im đấy !
Đôi tay Ngẩu chùn lại, mặt ngệt ra.
- Hãy nghe cháu hỏi đã. Chú có mù thật không ?
- Ô hay ... sao Vĩ Kiều lại hỏi thế ? Chẳng lẽ chú giả bộ ...
- Nghĩa là chú không nhìn thấy bất cứ cái chi ?
- Không mà ... Giọng Ngẩu đột ngột nghẹn lại - Vĩ Kiều có biết đượccái nỗi buồn thê thảm ấy không ? Đôi khi nghe tiếng dép của cháu đi qua...
- Thôi - Vĩ Kiều cắt ngang - Đây không muốn nghe ca sáu câu đâu. Rầu thấy mồ.
Nói rồi Vĩ Kiều lăn ngửa ra giữa chiếu, nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào Ngẩu nói như ra lệnh:
- Hãy đưa một bàn tay ra !
Cánh tay Ngẩu thò ra, run run.
- Đưa cao lên. Cấm sờ soạng nghe ! Chừ cháu nói đặt xuống chỗ nào chúphải đặt đúng chỗ đó, chệch một phân cũng không được. Nếu trúng liềnđược ba lần cháu sẽ cho chú ... thoả mãn. Trật thì đừng hòng. Bắt đầu.Lỗ mũi !
Ngẩu hơi ngớ ra một tí nhưng liền đó anh nhoẻn miệng cười. Bàn tay hạ xuống chụp đúng mũi Vĩ Kiều.
- Rồi, vú trái !
Ngẩu xích bàn tay xuống một đoạn, ước lượng cự ly rồi đột ngột hạ nhanh xuống.
- Trật rồi. Thế là toi công nghe.
Nhưng Ngẩu đã chồm người lên:
- Thôi mà ... đừng hành tội chú nữa ... mắt chú mù thiệt mà ... sao em nỡ mang sự mù loà ra mà trêu ghẹo anh ? ...
Vĩ Kiều xô mạnh một cái vào giữa ngực Ngẩu khiến anh suýt bổ ngửa ra. Cô ngồi đựng dậy:
- Đã bảo đây không thích nghe sáu câu. Đồ dê mù.
Nói rồi Vĩ Kiều chui ra khỏi lều, đi thẳng.
Ngẩu ngồi chết lặng, mặt đực ra mà không tự biết mặt mình đực ra. Anhngồi thế rất lâu và không sao ý thức được mình ngồi thế từ bao giờ. Cólẽ từ lúc mới lọt lòng mẹ ? Phải. Tất cả là do cái màn tối khủng khiếpấy, cái màn đen bịt bùng bí bức. Nó là cội nguồn thăm thẳm của mọi nỗikhát khao, là bào thai của tất cả những lỗi lầm. Đương nhiên với Ngẩu,anh chỉ thấy ngột ngạt, uất ức chứ không sao nói ra được những lời vềcái màn đen tàn ác như ta vừa nói. Anh chỉ cảm nhận đựoc một cách thậtsự chua xót rằng, tất cả mọi người xung quanh đều thuộc về cái màn đenấy, tất cả đều ở trong đấy mà ra.
Có bước chân nặng nhọc chầmchậm bước lại gần. Ai ? Ngẩu thầm hỏi và cảm thấy sợ hãi, một cạm bẫynào đó đang rập rình quanh đấy
- Ai ?
- Chị đây !
Đó là lần đầu tiên trong đời Ngẩu tỏ ra quan tâm và cất tiếng hỏi khicó bước chân tiến lại gần. Và cũng là lần đầu tiên chị Lào, người chịcục cằn dữ tợn lại trả lời bằng hai tiếng "chị đây" nghe như một tiếngnấc. Lào ngồi khẽ xuống bên Ngẩu, hỏi rất khẽ:
- Sao cậu không thổi sáo ?
- Em ... buồn.
Có một tiếng thở dài. Ngẩu ngước mặt lên quay về phía chị.
- Còn chị ? Hình như chị cũng buồn ?
- Hơn vậy nữa. Chị ngao ngán ...
- Ngao ngán chuyện chi rứa chị ?
- Tất cả mọi chuyện. Em mù rứa mà hay - Chị Lào lại thở dài - Đã đến lúc chị không thể chịu đựng được nữa "Đã đến lúc chị không chịu đựngđược nữa" Nghĩa là chị ấy bắt đầu yêu ? Ngẩu chợt cười nhợt nhạt:
- Chị Lào ơi, sao hồi chừ chị không chịu lấy chồng ? Chị Lào bỗng hắtra một tiếng thở như cái nút chai bị bật, rồi đùng đùng chị nổi cái cơntam bành bẩm sinh vào tai cậu em:
- Chồng là chó gì ? Toàn lànhững con súc vật. Cậu không thấy cả một lũ súc vật đó sao ! May mà taokhông lấy chồng. Không đẻ con ... Tao đã lỡ sinh ra trên đời rồi thìkhông muốn có một kiếp người khác vì tao mà sinh ra nữa. Lắm lúc taomuốn băm vằm chúng nó ra như vằm rau lợn ấy .. Không thể chịu nổi nữa.
Ngẩu thấy rùng mình. Anh có cảm giác rất rõ là chị Lào đang chưởi bớianh, nhiếc móc anh vì những tội lỗi mà anh mắc phải. Giọng Ngẩu run rẩy:
- Chị Lào ! Sao chị lại dữ dằn thế ?
- Không dữ để chúng nó ăn thịt à ? ở với cái lũ súc vật ấy không dữ sao được:
Hình như chị ấy còn căm tức cái gì đó nữa, không riêng gì anh. Ngẩu tò mò hỏi:
- Chị ... định bảo em chuyện gì ?
Ngừng lặng. Lại một tiếng thở dài nhưng khẽ hơn. Cuối cùng là tiếng nói ngập ngừng, đứt đoạn:
- Chị định bảo em ...nhưng chừ nghĩ lại ..thấy không cần ...chị không muốn em phải khổ vì ... vì chị.
- Nhưng chị cứ nói thử coi ?
- Không.
- Nếu không nói thì nói chuyện khác ...Chị cứ nói một chuyện chi đó cũng được, em đang buồn mà ..
- Vì sao lại buồn ?
Ngẩu bỗng nói to lên:
- Em cũng không thể chịu đựng được nữa. Thật là ghê rợn ...
- Thế thì ... Lào vừa reo lên đã vội ngậm lại. Nhưng Ngẩu đã tinh khôn nhận ra:
- Thì sao hở chị ?
Ngần ngừ một lúc, Lào buộc phải thổ lộ:
- Thế thì chị em mình hãy bỏ chỗ này mà đi đi !
- Đi đâu ?
- Đâu cũng được. Trên đời không phải chỗ nào cũng tối tăm như thế nàyđâu. Chị đã định đi lâu rồi ... nhưng đi một mình không dám. Dẫu saomình cũng là đàn bà ... Cả cái xóm này chị chỉ còn tin vào một mình cậuthôi. Dù cậu mù loà nhưng vẫn là một con người. Có chị có em, tức là cómáu mủ ruột thịt . Dù đến ở đâu, mình cũng có bà con. Hơn nữa, sáng nayra chợ, gặp người dưới xã vừa ở trong Đắc Lắc về, ông ấy nói có gặp cậuNgụ.
Ngẩu kêu lên:
- Cậu Ngụ con dì Lan ?
- ừ, hình như cậu ấy đã lập gia đình và làm ăn ngay trong đó. Nếu chị emmình vào được nữa là có thể mở mang thành một làng mới được rồi.
- Lại đặt tên làng Linh Linh chứ ?
- Thôi hãy quên tên đó đi !
Im lặng một lúc Ngẩu hỏi:
- Chị định khi nào đi ?
- Thì cứ biết vậy đã. Khi nào có dịp thuận lợi thì đi .. Chị có ngheđồn hiện nay ở huyện mình sắp có cuộc vận động đi kinh tế mới. Nếu cóchuyện đó, chị sẽ xin đi.
Bất ngờ Ngẩu quyết định:
- Chị đừng đi theo họ.
- Vì sao ?
- Vì như vậy em sẽ không theo chị được. Ai người ta cho loại mù như em đi kinh tế mới.
Lào reo lên mừng rỡ:
- Vậy là em ưng đi theo chị hí ?
- Ưng.
Hai tay Lào chụp lên tóc đứa em trai cùng cha khác mẹ mà lắc lắc liênhồi khiến Ngẩu la lên ai ái. Có thể từ nay, Lào nghĩ, chị phải gánh václên vai mình một cuộc sống của cả đứa em mù loà này. Nặng nhọc vô chừng, nhưng chắc chắn lòng chị sẽ thư thái hơn.
° ° °
Sau khi hành hạ được người chú mù mắt, Vĩ Kiều bướcra khỏi túp lều của Ngẩu và mang ngọn lửa hãnh tiến ấy trong người màxông thẳng vào đám chủ thầu ở ngoài bìa rừng. Cần phải xác lập được vịtrí của ta - loại chủ thầu trên mọi chủ chầu - Cần phải cho mọi ngườihiểu rõ sự có mặt của ta trong xóm nhỏ này. Để nếu chúng nó có tìm thấypho tượng kia và chia nhau thì không thể bỏ qua mặt con này được. VĩKiều bước nhanh tới chỗ bụi đất đang ùn ùn cuộn lên, lòng bừng bừng một ý chí như vậy.
Nhưng tại đây, ở cái "mặt trận" ngoài bìa rừngnày, Vĩ Kiều đã gặp thất bại. Thoạt đầu sự thất bại cũng nhẹ nhàng không đến nỗi nhục nhã gì cho lắm. Vĩ Kiều gọi các chú và dượng. Người taquay lại nhìn rồi quay mặt đi. Vĩ Kiều giả bộ õng ẹo nhờ chú Nghi nghỉviệc đèo xe máy đi chút xíu. Nghi lắc đầu hấp tấp: "Chú bận quá mà ...cháu coi, công việc đang rối mù" Ngãi nói cộc lốc: "Lui ra con nhỏ !"Còn Vi Hán thì độc địa hơn, hắn cười khẩy: "Xe non hơi rồi đèo nặngkhông nổi !"
À, ra thế ! Đồ đĩ đực, đồ Sở khanh ! Thế là Vĩ Kiều uốn chiếc bụng ra mà cười. Nhưng máy cày rú to quá, tiếng cười của ảchết chìm . Đám trẻ con mà Vĩ Kiều vẫn phải gọi bằng các cô đang reo hòbám từng luống đất. Chẳng ai thèm để tâm đến chuyện vặt ấy. ở cái xómLinh Linh này chưởi nhau là chuyện vặt. Vĩ Kiều như muốn phát điên lên.Cô xông thẳng vào trước mặt từng ông chủ, học theo cách diễn đạt nổi tức giận của các mệ, cô cũng vỗ vỗ tay vào cái nơi mà các chú cũng nhiềulần vỗ vỗ, rồi cô gào thực to át cả tiếng máy cày.
Thế là hậuhoạ đã đến. Bắt đầu bằng một bạt tai. Vĩ Kiều nhổ nước miếng vào kẻ tátmình. Thế là chú Nghi cho luôn một đấm vào giữa mặt. Sức vóc đàn bà trụsao nổi cú đấm thật lòng của một chủ thầu béo tốt. Vĩ Kiều ngã sóng soài trên đất, máu miệng trào ra mép. Đám trẻ hốt hoảng bu lại coi. Vĩ Kiềucứ nằm vậy mà chưởi. Cô chưởi từ tổ tông, cố vãi, ông bà trở xuống.Không thể để yên cho nó chưởi, Ngãi cúi xuống túm lấy mái tóc cụt lủncủa Vĩ Kiều dặc mạnh, lật sấp người cô lại. Vi Hán vội vã giật chiếcxẻng trong tay một anh thợ sầm sầm chạy đến. Ông dượng quý hoá ấy hănghái dập lưỡi xẻng lún sâu xuống đất, hất lên tấp vào lưng Vĩ Kiều. Có lẽ chỉ cần độ vài chục nhát xẻng là lấp sống được một đứa cháu dâu duynhất ấy. Nhưng bất ngờ có tiếng thét khủng khiếp làm dạt bay lũ trẻ conra hai bên và tay xẻng của Vi Hán dừng sững lại. Một người đàn bà laođến. Chị dằng lấy xẻng và hua lên, nhằm thẳng mặt Vi Hán mà bổ xuống. Vi Hán hết hồn ngã lăn ra, nhào hai vòng. Người đàn bà tiếp tục xông lên.Vi Hán lồm cồm vừa bò vừa chạy. Hai ông chủ thầu khác xông đến định đỡđòn cho đưa em rể nhưng người đàn bà đã quay lại, chiếc xẻng lại hua hua lên. Họ không đủ dũng cảm để xông vào, để thẳng tay nện những cú đấmvào mặt con người hung dữ ấy. Bởi vì đó là chị của họ, con người đượcmệnh danh là bất khả xâm phạm của cái xóm này.
Khi đám chủ thầucùng với cái bọn a dua ấy bỏ chạy tan tác thì Lào mới buông tay xẻng,chạy vội đên bên xác Vĩ Kiều. Chị mếu máo khóc, tay thọc xuống bụng đứacháu dâu để bế nó lên. Dưới làn da thô tháp của chị, một cái gì đó đangcựa quậy. Lào khóc oà lên. Mặc dù cả một đời chưa hề biết đến chuyệnmang thai sinh để, nhưng với bản năng đàn bà, chị biết cái thai kia dang đòi được giải thoát.
° ° °
Vĩ Kiều được nằm tỉnh dưỡng trong căn nhà bà La vớimột sự chăm sóc đặc biệt của Lào. Chị nấu cháo cua, cháo cá, đôi khi cócả chào gà nữa cho Vĩ Kiều ăn. Kể ra sức khoẻ của Vĩ Kiều không đến nỗiđáng lo ngại lắm. Nhưng điều làm cho Lào sợ hãi nhất là cái bào thaichưa đến ngày sinh nở kia, cứ thỉnh thoảng lại quẫy lên tròn vo từng cục như thể đứa bé bên trong đang co rúm lại vì đớn đau.
Lào dùngtất cả cái uy dữ của mình để bắt nạt bố, bắt ông phải cố nhớ lại nhữngvị thuốc nam có tác dụng dưỡng thai. Lúc đầu ông Ngãng làm ra vẻ ngãngthật, nhưng khi nom thấy hai con mắt của đứa con gái đã trợn trừng lên,hai gò má giật giật thì ông hoảng quá, lỗ tai bắt buộc phải lắng nghenhững yêu cầu của con. Rồi ông gật gật đầu nói lí nhí:
- Để bố nhớ ... nhớ đã ... cũng lâu ... lâu quá rồi ... Ngải cứu này ... trứng gà này ... Để bố nhớ thêm tí đã.
- Nhớ đi ! Lào ra lệnh và quay ngoắt đi.
Và thế là ông Ngãng đã bình tâm để nhớ. Phải rồi đã một thời ông làthầy lang, không thật nổi tiếng nhưng cũng làm được điều bổ ích. Cả mộtthời trẻ trung, tâm hồn ông lẫn hoà trong hương vị thuốc bắc, cái vịhương kỳ lạ không trộn lẫn với bất kỳ thứ hương hoa nào. Cả một thờilương thiện ấy, ông chỉ nhập tâm mấy chục tên gọi sâm, quy, thục, địa,cam thảo, trần bì ... Nhìn vào người nào ông cũng "vọng sắc, văn thanh,vấn chứng" để thăm dò thể lực, cầm tay họ lên là cảm nhận được lục phủngũ tạng trong ba bộ mạch thốn quan xích, phù là bệnh ở biểu, trầm làsuy ở lý, cứ vậy mà suy, khi mạch sáo có lực, khi mạch trầm vô lực, mạng sống của con người có thể cảm thông được qua ba đầu ngón tay.
Một thời như vậy đã có thật trong ký ức ông. Nhưng đã lâu lắm rồi, từngày có câu chuyện về pho tượng cụt chân ấy thì âm dương lộn nhào, ngũhành biến sắc, kim không khắc mộc mà lại khắc người ...
Ông nhớ... hình như đã có một thời, ông có vẻ hào hoa. Đi ra có kẻ bẩm thầy, về nhà có người phục dịch. Ông ăn nói cũng từ tốn nhẹ nhàng , ý nghĩ hầunhư toàn là điều phúc hậu. Thế rồi, như một con bệnh uống nhiều thuốc mà sinh biến chứng, bắt đầu là ma lanh, lừa phỉnh sau đó là tội ác điênkhùng. Ngoại tà nhập lý, bệnh đã thuộc dạng nan y khó mà cứu được.
Ông nhớ ... rồi ông nhớ, còn có sự tra tấn nào ác nghiệt hơn đối vớimột người già khi bắt họ phải nhớ lại rành rọt những tội lỗi chồng chấtsuốt một đời người của họ. Nhưng với ông không lấy đó làm điều đau khổ.Vì ông nhớ lại không phải là một sự sám hối, mà như kẻ giữ kho kiểm kêtài sản để bàn giao. Ông có thể bàn giao tất thảy, cả cái thời hào hoalẫn những năm tháng trác táng, cả những khi làm phúc lẫn mọi lần độc ác, gian hùng .. Duy chỉ có một điều ông đã nguyền rằng sống để dạ chếtmang theo. Đó là tượng Mẹ Đất, cái tác nhân gây bệnh cho cả cuộc đờiông.
- Răng bố ? Người con gái lớn tuổi lỡ thì quay trở vào cắt đứt mạch nghĩ của ông - Chắc bố nhớ kỹ rồi chứ ?
- À ... à ... cũng có nhớ.
- Vậy thuốc chi ? Dưỡng thai là một, bổ huyết là hai. Nói đi !
- À ... à ... có thể là phương: Hà thủ ô, ích mẫu, long nhãn, nam kỳ... Có thể thang Sa nhân, rễ chuối tiêu ... Hoặc là cây chỉ thiên mộtnắm, cam thảo bắc hai đồng cân sắc vàng uống lúc còn ấm. Mà cũng có thểdùng Tam lăng, Nga Truật, Đào Nhân, Nam mộc hương, Nam Tam Thất với chiHương phụ ...
Lào kêu lên oai oái:
- Ôi thôi, thôi, nghe nửa tây nửa tàu thế ai mà biết được. Tốt nhất bố hãy dậy, đi vào rừng kiếm lấy một thang về đây.
Ông Ngãng dướn cặp mắt lên nhìn lơ láo:
- Mi bảo tao đi à ? Tao là bố mi mà mi lại dám ...
- Cái thai đang đau đớn đó có phải là chắt của bố không ?
- Ui chà ... chắt với chả chít ...
Lào xông thẳng vào:
- Chắt chít thì làm sao , há ?
- Ờ ... thì sao, thì là chút chắt ...
- Hừ, đồ mất giống !
Ông Ngãng nhổm cả người dậy:
- Mi ... mi chưởi tao à ? Đồ vô phúc !
Lào cũng chồm tới:
- Ông có đi không ? Có đi không thì bảo ?
- Thì ... thì ... cũng phải để cho tao ăn một cái chi trong bụng đã chứ. Tổ cha con với cái !
Dĩ nhiên là Lào san phần cháo của Vĩ Kiều cho ông một bát. ăn xong, ông chìa bát xin thêm, Lào nguýt dài một cái nhưng cũng múc. ăn hết bát thứ hai, ông Ngãng đứng dậy vươn vai, rồi ông đi lui ra phía hồi nhà tìmcái thuỗng. Ông đảo mắt nhìn khắp vườn một vòng ý tứ xem có ai lảng vảng gần chỗ ông chôn pho tượng không. Sau đó ông uể oải đi vào rừng.
Rõ ràng trong nhà này ông Ngãng có vẻ sợ và nể đối với Lào. Trước hếtvì đó là một đứa con khác thường, tính khí cục cằn và dữ tợn. Sau nữa,bởi đó là một trong hai đứa con bất hạnh nhất của ông: Thằng Ngẩu thì mù loà, còn Lào lại lỡ thì qúa lứa. Còn có một lý do nữa, cái lý do khiếnchẳng riêng gì ông mà hầu như cả xóm đều bị Lào chưởi, là đã suốt baonhiêu năm nay cả cái đại gia đình này hầu như chẳng làm gì ra ăn, suốtngày chỉ đào bới đất đai, chưởi bới cãi vã nhau về chuyện pho tượng, tất cả mấy chục con người đều thoi thóp sống dựa vào hai bàn tay chai sầnvà cả tấm thân rám nắng của Lào. Chỉ có duy nhất con người lỡ thì xấu số ấy mới tin ở hai bàn tay và đôi vai bầm sẹo của mình, còn nữa thóp bụng lại mà mơ pho tượng.
Thế là cùng một lúc ở xóm Linh Linh xẩy ra ba hiện tượng bất bình thường khiến cho những bộ óc vốn rất tinh đờicủa các chủ thầu không thể không để tâm lưu ý. Một ông già đã nằm ỳ suốt mấy năm bỗng nhiên đứng dậy lụi cụi đi vào rừng. Một bà cô vốn cực kỳhung dữ, đột ngột trở nên ít lời và cung cúc tận tuỵ chăm nom một conđĩ. Hiện tượng cuối cùng là chú em mù tự nhiên không thổi sáo nữa. Anhta ngồi hàng buổi trước cửa nhà, câm lặng một cách đáng sợ. Thậm chí đôi khi Nghi thử gọi vẫn không thấy Ngẩu trả lời.
Cả ba vị chủ thầu liếc mắt cho nhau rồi đột ngột chuyển hướng. Họ đình chỉ mọi máy cày,máy húc. Họ thì thầm trao đổi và thống nhất nhận định rằng: Đứa cháuđích tôn kia và đứa chắt đích tôn ấy là kẻ được thừa kế hưởng pho tượngđồng đen ! Như vậy, một tình huống mới được đặt ra, muốn làm chủ kho báu trong nhà này trước hết cần làm chủ cái bào thai đang cựa quậy ấy.
Tất cả đều vắt óc nhớ lại những ngày, những tháng đã chung đụng với đứa cháu gái. Rồi họ lấy sổ tay, những cuốn sở thường dùng chấm công thợ và cộng trừ lỗ lãi, ghi vào đấy những bằng chứng cụ thể để sau này có thểchứng minh hùng hồn rằng vào đêm đó, giờ đó, tại chỗ đó, tôi đã ngủ vớiVĩ Kiều. Cả ba chủ thầu đều làm việc đó với một tư duy trùng hợp. Sau đó họ nhẫn nại chờ cái ngày đứa trẻ kia tòi ra, lấy ngày đó tính ngược trở lại chín tháng mười ngày để khẳng định có phải là giọt máu của mìnhkhông ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.